Đi ra cửa thì đã nhìn thấy Bạch Linh đang chạy loạn khắp nơi ở Xích tiêu phong, đùa giỡn cùng đệ tử Giang phủ.
Phạm thúc đang chuẩn bị cho chuyến đi Long vực của hắn, thấy hắn đi ra, đối phương dùng giọng bảo đảm nói:
- Thiếu chủ, ngươi yên tâm đi, ba ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác giao cho chúng ta.
Giang Thần đang muốn nói mình đã không có chuyện gì thì đột nhiên phát hiện ra ánh mắt tộc nhân bên người nhìn mình đều ẩn chứa vẻ đau lòng hoặc nhiều hoặc ít.
Dù sao, hắn từ địa phương quỷ quái như Vạn thú vực đi ra, nhất định đã phải chịu không ít đau khổ.
Giang Thần không có giải thích thêm mà vươn người một cái, kêu Bạch Linh đến.
- Hiện tại Xích tiêu phong là chỗ an toàn, ta có thể giúp ngươi triệt để mở linh trí ra.
Giang Thần nói.
Bạch Linh hiện tại gần như thông minh bằng trẻ con nhân loại, thế nhưng phương thức tư duy và lý giải về vạn vật trong thế giới này vẫn còn thiếu rất nhiều.
Nếu như không có ngoại lực, quá trình này cần mấy chục năm, đến lúc đó, Bạch Linh mới xem như là huyền thú chân chính, giống nhân loại vậy, tự thu nạp tinh hoa thiên địa để tu luyện.
Bạch Linh không có chủ kiến gì cả, Giang Thần nói cái gì chính là cái đó.
Sau đó, Giang Thần đi tới nơi quan trọng của trận pháp, xác định không có người nào quấy rối, hắn ra hiệu cho Bạch Linh nằm trên mặt đất, hắn thì lại dùng hai tay nắm lấy cái đầu hổ.
Chẳng được bao lâu, Bạch Linh nhắm mắt lại, đầu và tay của Giang Thần phát ra ánh xanh chói mắt.
Ở trong quá trình này, linh hồn của một người một hổ đan xen vào nhau, thăm dò lĩnh vực hoàn toàn mới của nhau.
Giang Thần cảm nhận được thân là hung thú giết chóc, như đặt mình vào bên trong thế giới đỏ như máu, thiên quân vạn mã đang không ngừng chém giết, máu chảy thành sông, không ngừng gào thét.
Đây là hậu quả mà Giang Thần không nghĩ tới, hắn lập tức dừng tâm thần lại, nếu không tính cách của hắn sẽ thay đổi, trở thành ác ma giết người.
Có điều, chuyện gì cũng có tính hai mặt, bản năng giết chóc giỏi của Bạch Linh dùng để tôi luyện tâm trí, điều kiện tu luyện như vậy không phải là ai cũng có thể được.
Lại nói tới Bạch Linh, nó đã bắt đầu hiểu được cách tự hỏi của nhân loại, có nhận thức hoàn toàn mới đối với vạn vật trong thế giới.
Hóa ra, một gốc cây đại thụ dùng để ngủ và mài móng vuốt lại phải trải qua vô số thời gian, từ một mầm cây nhỏ trưởng thành tới gốc đại thụ như hiện tại.
Nó đã hiểu rõ về sinh linh, thăm dò linh tính bên trong vạn vật.
Một lúc lâu qua đi, tình huống này mới kết thúc, một người một hổ đều có thu hoạch của mình.
- Ba ba?
Đột nhiên, trong đầu Giang Thần vang lên một đạo âm thanh lanh lảnh.
Hắn kinh ngạc nhìn sang, phát hiện ra Bạch Linh đang trợn to mắt nhìn hắn.
Lại còn bởi vì hắn nhìn sang cho nên trở nên hưng phấn hơn nữa.
- Ba ba!
Âm thanh trở nên càng ngày càng rõ ràng hơn nữa.
Lần này Giang Thần đã xác định được là Bạch Linh đang gọi mình.
Điều làm cho hắn giật mình chính là nhanh như vậy Bạch Linh đã có thần thức, có thể tiến hành giao lưu cùng hắn, đồng thời cũng im lặng về cách xưng hô này.
Bạch Linh không phải được hắn nuôi lớn từ nhỏ, ở trong lòng của Bạch Linh, địa vị của hắn sẽ không phải là phụ thân.
Nhưng mà, tình cảm của Bạch Linh đối với hắn rất là thâm hậu, đồng ý gọi hắn như vậy.
Giang Thần không đành lòng từ chối, cho dù hắn cảm thấy là lạ, thế nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi đợi sau khi Bạch Linh lớn lên mới có thể sửa lại mà thôi.
Nói đi nói lại, hắn phát hiện ở trong quá trình vừa nãy, mình đã nắm giữ đến được khí tức giết chóc không kém, khiến cho tâm thần của hắn trở nên rất mạnh mẽ.
Thời gian sau này, Giang Thần dạy dỗ Bạch Linh.
Đây không phải là chuyện dễ dàng, Bạch Linh so với trẻ con bình thường còn nghịch ngợm hơn, muốn nó ngồi ở đó nghe Giang Thần nói chuyện, gương mặt sắp buồn bực tới mức chảy ra nước.
Giang Thần đột nhiên cảm nhận được tâm tình của phụ thân khi dạy dỗ mình trước đây, có lẽ cũng chỉ đến như thế mà thôi.
Sau khi kết thúc, Giang Thần được Thiên Đạo môn gọi đi, khen thưởng biểu hiện của hắn ở trên tỷ thí Thánh Viện, làm vẻ vang thay cho Thiên Đạo môn, để những đệ tử khác học tập Giang Thần một chút.
Để ăn mừng chuyện này, các đệ tử trong môn đều biết được thưởng.
Giang Thần nghỉ ngơi gần như một ngày một đêm, rốt cục Thiên Đạo môn đã không nhịn được mà đưa hắn ra làm tấm gương, khích lệ những đệ tử khác.
Hiện tại tiếng tăm của hắn, đừng nói là ở Thiên Đạo môn, cho dù là ở trong toàn bộ Hỏa vực cũng sắp vượt qua Ninh Hạo Thiên.
Dù sao khi Ninh Hạo Thiên phong quang không có tỷ thí Thánh Viện.
Nói tới Ninh Hạo Thiên, Giang Thần rất hiếu kỳ, không biết trong khoảng thời gian này tên đó đang bận cái gì, từ khi bị thu hồi chức vị Phó chưởng giáo vẫn không có tin tức gì của đối phương.
Trước hắn cho rằng đối phương đang bế quan tu luyện, có điều ngày hôm qua nghe Đại phu nhân Hắc Long thành kia nói, dường như hắn đã đi tới nơi nào đó, hơn nữa cũng sắp quay về rồi.
Buổi tối hôm đó, Ninh Hạo Thiên đã trở về Thiên Đạo môn, có người nhìn thấy hắn đáp xuống Thiên Vương phong.
Cân nhắc đến quan hệ giữa hắn và Giang Thần, khi biết Giang Thần thu được tiêu chuẩn tiến tu Thánh Viện, không biết hắn ta sẽ có cảm tưởng gì.
Rất nhiều người đều muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của Ninh Hạo Thiên, có điều căn cứ vào đệ tử của Thiên Vương phong từng nói. Lúc đang trên đường trở về thì Ninh Hạo Thiên đã biết được điểm ấy, đối với chuyện này hắn không có đánh giá gì cả, vẻ mặt rất là khinh bỉ.
Đồng thời, trên Thiên Vương phong lại truyền tới tin tức, nói khoảng thời gian này Ninh Hạo Thiên lang bạt ở các vực, thu được không ít kỳ ngộ, nhận được truyền thừa của một vị đại năng.
Chỉ chờ bế quan cố gắng, thực lực sẽ nâng cao một bước.
Điều làm cho người ta giật mình chính là, Ninh Hạo Thiên lại thả ra một lời nói, một khi xuất quan, hắn sẽ khiêu chiến Thanh vân bảng!
Trở thành cường giả trẻ trung nhất trên Thanh vân bảng.
Đệ tử Thiên Đạo môn kinh ngạc, đồng thời lại nghĩ đến bởi vì cảnh giới của Ninh Hạo Thiên đã đạt đến Thông thiên cảnh, cho nên lúc này mới không đi tham gia tỷ thí Thánh Viện.
Hiện tại Giang Thần thu được tiêu chuẩn tiến tu, thế nhưng vẫn còn phải đi tới Thánh Viện đột phá Thông thiên cảnh.
Cứ như vậy, sẽ không ai cảm thấy chuyện Giang Thần thu được tiêu chuẩn tiến tu sẽ có bất kỳ xung kích nào đối với Ninh Hạo Thiên, hắn đã sớm nhảy qua giai đoạn này, bước vào độ cao đỉnh phong trên Hỏa vực.
- Ninh Hạo Thiên này có danh hiệu Thông thiên cảnh trẻ trung nhất, cũng có danh tiếng khá lớn ở các vực, nghe nói cũng là bởi vì tuổi tác cho nên hắn mới thu được truyền thừa!
Văn Tâm tức giận nói.
Cường giả truyền thừa sẽ không dễ dàng truyền nhân, có rất nhiều hạn chế, không có vị cường giả nào đồng ý bản lĩnh của mình rơi vào trong tay của người vô năng.
Vì vậy, nơi truyền thừa sẽ có rất nhiều điều kiện hạn chế, một trong số đó chính là thiên phú tu luyện.
Ninh Hạo Thiên hai mươi mốt tuổi đã đạt đến Thông thiên cảnh, đương nhiên sẽ phù hợp điều kiện này.
Điều làm cho Văn Tâm tức giận chính là, sở dĩ Ninh Hạo Thiên như vậy được là trộm đi Thần mạch của Giang Thần thì mới có thể làm được, nếu không hiện tại cũng chỉ là Thần Du cảnh phổ thông mà thôi.
- Không cần để ý, hắn đã mất đi Thần mạch, có thể điều động được truyền thừa hay không còn khó nói, hơn nữa trong quá trình không hề có một chút độ khó nào cả. Tương lai khi giết hắn, khi đó mới có cảm giác thành công.
Giang Thần nhìn rất thoáng, hắn không có bất kỳ đố kỵ gì cả.
- Ngươi đi tới Thánh Viện, phải cố gắng hơn gấp bội đó.
Văn Tâm nói.
Đi Thánh Viện, Giang Thần không thể giống như trước nữa, mang theo Mạnh Hạo như ở trong Thiên Đạo môn vậy, bởi vì hắn chỉ thu được tiêu chuẩn tiến tu chứ không phải là đệ tử của Thánh Viện.
- Tiến tu một năm, nửa năm mới có thể trở về một lần.
Văn Tâm lại nói, lời này không biết là nói với Giang Thần, hay là lầu bầu.
Giang Thần đang cân nhắc nên nói cái gì thì Văn Tâm lại nói:
- Chờ ngươi trở về, đã là Thông thiên cảnh, khi đó chúng ta sẽ khác nhau một trời một vực.
- Bất kể cảnh giới ra sao, chúng ta đều là bằng hữu tốt, sự giúp đỡ của ngươi đối với ta, ta đều khắc ghi ở trong lòng.
Giang Thần nghiêm túc nói.
- Hừ! Ngươi thực sự cho rằng sẽ là như vậy hay sao, nói không chừng chờ ngươi trở về, cảnh giới của ta còn cao hơn ngươi không biết chừng!
Giang Thần nói như vậy khiến cho Văn Tâm hết sức bất mãn, nàng oán trách một câu, nhanh chóng chạy đi.