Sau đó, các đệ tử Thái Nhạc Môn cơ hồ đã dùng tất cả khí lực bú sữa mẹ để truy đuổi theo hắn.
Có điều người Giang Thần để ý nhất vẫn là Lý Nhã Cầm kia, cũng còn may nàng ta không đuổi theo.
Nói đúng ra, là đang theo ở phía sau, không dùng toàn lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng ta đang tiết kiệm sức chiến đấu.
Theo tu vi của võ giả càng ngày càng cao, chiến đấu quyết phân thắng thua sinh tử cũng bắt đầu biến thành phức tạp, không còn là một đao một kiếm đơn thuần nữa.
Có quá nhiều nhân tố quyết định tới kết quả cuối cùng.
Nói thí dụ như hai vị Tôn giả có lực lượng ngang nhau, chỉ cần một bên đồng ý thì có thể vĩnh viễn trốn ở trong địa bàn của chính mình, mượn trận pháp, vận chuyển tư thế thiên địa mà đứng ở thế bất bại.
Dù cho là gặp ở bên ngoài thì tùy tùng bên người cũng rất quan trọng.
Lý Nhã Cầm không muốn dùng sức mạnh của mình ở trên việc truy sát, chuyện này đã cho Giang Thần và Mộng Phi Yên thời gian.
Đặc biệt là đối với người sau mà nói, nàng đã sắp bị đệ tử Thái Nhạc Môn đuổi theo, cho nên không cần phải nói tới Lý Nhã Cầm kia.
- Còn phải tiếp tục bay nửa giờ nữa thì mới có thể chạy ra khỏi phạm vi thế lực của Thái Nhạc Môn.
Mộng Phi Yên hét lớn:
- Ở khu vực biên giới có tiền tiêu của Thái Nhạc Môn, ngươi đánh bậy đánh bạ sẽ rất dễ có chuyện xảy ra.
- Lời của ngươi một câu ta cũng không tin.
Giang Thần nói.
- Vậy tại sao vừa nãy ngươi lại cứu ta?
Mộng Phi Yên hét lớn.
- Chỉ là tiện tay mà thôi.
Giang Thần nói như thực chất.
- Đáng ghét.
Câu trả lời này làm cho Mộng Phi Yên rất buồn bực, nhưng lại không thể làm gì được.
Thế nhưng Giang Thần lại không để ý tới báu vật trong miệng nàng, làm cho nàng bó tay hết cách.
- Đây là ngươi nói đó nhé, chó mới đi theo ta.
Mộng Phi Yên cắn răng một cái, đã hạ quyết tâm, cũng không biết nàng lấy ra cái gì từ bên trong linh khí chứa đồ, tinh quang bắn ra bốn phía, không thấy rõ hình dáng.
Nhưng sau khi vật này xuất hiện ở trên tay Mộng Phi Yên, tốc độ phi hành của nàng tăng lên mấy lần.
Như một đạo lưu tinh, dễ dàng xẹt qua từ trên đỉnh đầu của Giang Thần.
Cứ như vậy, Giang Thần rơi ở phía sau, trở thành mục tiêu chủ yếu của Thái Nhạc Môn.
Nghĩ đến tiền tiêu mà đối phương nói, Giang Thần ngưng tụ tất cả sức mạnh lại, sau đó phun ra từ sau lưng.
Dường như có một cái thần thủ đặt ở phía sau lưng hắn, đẩy hắn ra ngoài, thân thể và không khí ma sát tạo ra tia lửa.
- Ngươi còn không thấy ngại khi theo đuôi ta hay sao?
Mộng Phi Yên giật mình vì việc không cắt đuôi được Giang Thần, tiếp theo nàng buồn bực trào phúng một câu.
- Ngươi cũng vậy mà.
Giang Thần không cho là nhục, trái lại còn rất tình nguyện nhìn thấy biểu hiện lúc này của nàng.
Hai người giống như truy tinh cản gnuyejet bay gần mười phút, phía sau đã không thấy bóng người của đệ tử Thái Nhạc Môn đâu nữa.
- Bỏ đồ của người khác lại đi.
Giang Thần đề nghị.
- Không thể, thứ kia vốn không phải là đồ của bọn họ.
Câu trả lời của Mộng Phi Yên rất kiên quyết, đồng thời còn liếc mắt nhìn Giang Thần, nói:
- Chạy về hướng đông nam sẽ không bị Thái Nhạc Môn phát hiện, ngươi tự mình đi đi.
- Ồ?
Nàng đột nhiên trở nên thiện lương như vậy, Giang Thần rất là bất ngờ.
- Kỳ thực lúc mới bắt đầu đối mặt với Hồ Phi cũng không phải là hoàn toàn muốn ngươi chịu chết, ta chỉ cần ngươi ngăn cản hắn trong thời gian ngắn thf ta có thể thi triển ra lá bài tẩy của ta.
Mộng Phi Yên lạnh lùng nói:
- Lại nói tới báu vật, ngươi cũng không thể tùy tiện nói cho một người xa lạ biết trên người có cái gì đúng không? Đương nhiên, chuyện ta lừa dối ngươi là không đúng, ta xin lỗi ngươi.
- Không cần, quen biết đã là có duyên, người cũng là ta giết, chúng ta coi như đã xong.
Giang Thần suy nghĩ một chút, sau khi để lại câu nói này đã bay đi về phía phương hướng mà nàng đã nói tới.
Thấy hắn quả đoán trực tiếp như thế, Mộng Phi Yên có chút bất ngờ, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Giang Thần, mãi đến khi hắn rời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng.
- Chẳng lẽ không phải là tỏ thái độ cùng tiến cùng lui với ta hay sao?
Mộng Phi Yên thầm nói lời này.
- Cái tên này, rốt cuộc là từ đâu nhảy ra vậy?
Lại nghĩ lại các loại hành động kỳ quái của Giang Thần, Mộng Phi Yên sinh ra hứng thú rất lớn.
Nhưng tình thế trước mắt như lửa xém lông mày, nàng chọn phương hướng khác, vội vã chạy đi.
Giang Thần một mình hành động nghĩ đến Thái Nhạc Môn không thể thông qua Mộng Thủy Yên để đuổi theo nữa cho nên hắn cũng không quá lo lắng mà không nhanh không chậm bay đi.
Qua một phút sau, Giang Thần đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy phía trước trên sườn núi quần sơn cách đó không xa có một đám kiến trúc giống như thùng sắt xuất hiện.
Dù nhìn thế nào cũng giống như là chòi canh trong miệng của Mộng Phi Yên.
- Nữ nhân kia!
Giang Thần đã ý thức được việc mình đã bị tính toán, nhưng hắn cũng không quá để ý tới chuyện này. Sao đột nhiên Mộng Phi Yên kia lại không sợ Thái Nhạc Môn, không cần người bảo vệ như vậy nữa chứ?
Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó, hai tay sờ tới sờ lui ở trên người, rất nhanh đã tìm được một thứ không thuộc về hắn.
Một khối mảnh vỡ to bằng lòng bàn tay, nhìn chỗ hổng như là có người kéo xuống từ bên trên món đồ gì đó vậy.
Lòng bàn tay của Giang Thần dán lên cạnh mảnh vỡ, lập tức cảm nhận được mảnh vỡ này rất sắc bén.
- Hả?
Cho dù Giang Thần còn không nhìn ra được đây là vật gì, thế nhưng hắn đã phát hiện ra ở trên mảnh vỡ có người để lại linh ấn dùng cho việc đuổi theo.
Điều này cũng là nguyên nhân làm cho người của Thái Nhạc Môn có thể đuổi theo được bọn họ.
Linh ấn ở trên mảnh vỡ ở trong mắt của Giang Thần cũng không cao minh, rất dễ dàng bị hắn xóa đi.
Chỉ là nếu như phát hiện sớm một chút là tốt rồi.
Giang Thần đã nhận ra được phía sau có người đuổi theo, từ bên trong chòi canh trước đó cũng có vô số bóng người bay vút ra.
Giang Thần nhìn mảnh vỡ trong tay một chút, đã biết dù có giải thích cũng không có tác dụng gì, vì vậy hắn cúi đầu phóng đi về phía trước.
Hắn vừa mới động thì từ chòi canh phía trước đã có một loại lực lượng nào đó tuôn ra, tầng mây giữa bầu trời nhanh chóng ngưng tụ, hình thành một cái lồng lớn, chụp hắn vào bên trong.
Quan sát từ trên trời cao thực sự là rất giống bắt ba ba trong rọ.
Giang Thần thân ở trong mây trắng không chỉ có đường đi, đường lui còn bị ngăn cản, đồng thời còn cảm giác được sức mạnh của bản thân đã bị hạn chế.
- Chịu chết đi!
Đệ tử Thái Nhạc Môn đuổi theo lập tức quát lạnh.
Giang Thần cười lạnh một tiếng, con ngươi quét qua mây trắng dày nặng rồi vọt tới.
- Ngớ ngẩn!
Đệ tử Thái Nhạc Môn nhìn qua chỉ cảm thấy buồn cười, mây trắng không đơn giản giống như nhìn qua vậy, ở trong mây có sát cơ rất đáng sợ.
- Tên này thực sự là không biết gì về Thái Nhạc Môn chúng ta cả.
Trận pháp được hình thành từ tầng mây là Vân Nhạc Trận của Thái Nhạc Môn, bố trí ở bên trong chòi canh trước mặt.
Cho dù là chống đỡ phương xâm lấn hay là phong tỏa kẻ địch chạy trốn đều có kỳ hiệu.
Dù cho là Tôn giả cũng sẽ bị nhốt lại, thế nhưng tên này thì tốt rồi, lại còn đâm đầu vòa, không phải là muốn chết thì là cái gì chứ?
Thậm chí bọn họ còn không đi đuổi mà chờ đợi Giang Thần chết ở bên trong trận pháp.
Rất nhanh, mấy phút trôi qua, trên mặt các đệ tử Thái Nhạc Môn vẫn hiện lên nụ cười đắc ý.
Nhưng trải qua mười phút, vẻ mặt của bọn họ trở nên rất quái lạ.
Theo lý mà nói, Vân Nhạc Trận đã sớm bị triệt đi, xuất hiện thi thể của Giang Thần mới đúng.
Hiện tại, trái lại bọn họ còn có một loại cảm giác, mình đã bị nhốt ở bên trong.
- Không được! Hắn đã chạy ra khỏi Vân Nhạc Trận, còn xoay ngược trận thức lại!
Ở trong chòi canh trước đó truyền tới một đạo âm thanh khiếp sợ và tức giận.
Trận pháp biểu tượng của Thái Nhạc Môn lại bị người ta phá giải dễ như ăn bánh, còn bị xoay vòng lại, nhốt chính đệ tử môn phái mình vào trong.
Nếu như chuyện này truyền đi sẽ trở thành một chuyện cười lớn trong Trung Xuyên.
Có điều sau khi tức giận, người của Thái Nhạc Môn lại sợ hãi.
Giang Thần có thể dễ dàng phá tan Vân Nhạc Trận như thế làm cho bọn họ cảm thấy không có cảm giác an toàn.