Năm nay thời gian tốt nghiệp Thánh Viện còn có hai tháng, nói cách khác, hiện tại người trong Anh Hùng điện ít nhất đã gia nhập được chừng mười tháng.
Khoảng thời gian này đã đủ để làm cho bọn họ thoát thai hoán cốt, thực lực tinh tiến.
Mộ Dung Hành là minh chứng rõ nhất, hắn đã sớm thoát khỏi giai đoạn sơ cấp của Thông thiên cảnh, lên tới giai đoạn mới.
Một kiếm này, người mới như Giang Thần tuyệt đối không thể ngăn cản được.
Sự thực quả thực cũng như vậy, Giang Thần không xuất kiếm, cũng không rút đao, từ bỏ chống lại, không nhúc nhích.
Một kiếm trí mạng đã đến trước người của hắn.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh màu trắng hăng hái bắn ra, trong từng đạo từng đạo ánh mắt chấn động, đón nhận mũi kiếm của Mộ Dung Hành.
Linh kiếm của Mộ Dung Hành tuột tay, bị đánh bay ngã xuống đất, thân thể ma sát với mặt đất tạo thành những vết ngấn rất dài.
Rống!
Trong lúc mọi người ngạc nhiên nghi ngờ, tiếng hổ gầm chấn động trời đất, tất cả mọi người che lỗ tai, vẻ mặt hiện lên vẻ thống khổ.
Bạch Linh đột nhiên giết ra đã tiến vào trạng thái giết chóc, con mắt màu đỏ yêu dị tỏa ra sát ý đáng sợ, khiến cho người ta cảm thấy như thân đang ở trong A Tu La địa ngục, linh hồn run rẩy.
- Bạch Linh.
Giang Thần nhẹ nhàng kêu một tiếng, ngăn cản Bạch Linh đang muốn vồ chết Mộ Dung Hành.
Bộ lông đang dựng đứng của Bạch Linh thu lại, con ngươi khôi phục thành màu xanh lam, hăng hái chạy về vách núi ở bên cạnh, như giẫm trên đất bằng chạy lên trên cao, sau đó lại mềm mại rơi xuống phía dưới, trở lại bên người Giang Thần, ôm bắp đùi hắn, sau đó lại chạy sang một bên khác chơi đùa.
Giống như khi đến vậy, Bạch Linh trở thành chiến sủng hiền lành.
Nhưng mà, Mộ Dung Hành ngã trên mặt đất lại đang phun ra từng ngụm từng ngụm máu, thương thế không nhẹ.
- Chiến sủng thật là đáng sợ!
- Ngay cả một chiêu Mộ Dung Hành cũng không tiếp nổi.
- Trưởng lão đến rồi.
Mọi người kịp phản ứng lại, lúc này bên phương hướng Thời gian chi điện có hai tên trưởng lão đi tới.
Các đệ tử theo bản năng lùi về phía sau, mấy người của Đao Long Minh nhìn thấy chuyện này nháo thành như vậy, kinh ngạc, đồng thời trong mắt của bọn họ đều có vẻ hưng phấn giống nhau.
Bởi vì, người bị xử phạt sẽ không phải là bọn họ.
Một tên trưởng lão nâng Mộ Dung Hành dậy, một người trưởng lão khác thì đi về phía Giang Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Linh.
- Bảo chiến sủng của ngươi không được chống cự, đi vào thú quyển tùy thân.
Người trưởng lão này có tuổi tác không lớn, vóc người tầm trung, dung mạo phổ thông, ánh mắt sắc bén hiện ra khí thế bức người của Thông thiên cảnh.
- Ta không có thú quyển.
Giang Thần nói.
- Ồ?
Trưởng lão sầm mặt lại, vẻ giận dữ dần dần đậm hơn, hắn nói:
- Chiến sủng hung ác như thế, ngay cả thú quyển mà ngươi cũng không chuẩn bị, nó phạm vào làm ác hại người, là do ngươi dung túng.
- Trưởng lão, ngươi tới đây rất nhanh, có lẽ cũng đã nhìn thấy chuyện này sao lại xảy ra, không nói tới thú quyển, ngươi cảm thấy ta có lỗi sao?
Giang Thần hỏi.
- Ngươi không sai sao?
Trưởng lão hỏi ngược lại, âm thanh vừa lại lẽo vừa hung hăng.
- Ta nên đứng đó nhận lấy cái chết?
Trưởng lão phất ống tay áo, nói:
- Ngươi khiêu khích trước, tâm tính của Mộ Dung Hành kiêu ngạo, đương nhiên không cho phép ngươi ăn nói linh tinh, không nhịn được ra tay là chuyện hợp tình hợp lí.
- Hợp tình hợp lý, thực sự là hợp tình hợp lý.
Giang Thần giận dữ mà cười, hắn nhớ tới trưởng lão đối nghịch với mình ở Thiên Đạo môn, đối phương cũng đổi trắng thay đen như vậy, không phân thị phi.
Nơi được xưng là Anh Hùng điện, cũng không ngoại lệ.
- Giang Thần, ngươi ít nói vài câu sẽ không chết đâu.
Ứng Vô Song lạnh lùng nói.
- Ồ?
Giang Thần có chút bất ngờ, nữ nhân lại có lòng tốt nhắc nhở hắn sao?
- Đô Nguyệt, thương thế của Mộ Dung Hành quá nặng, e rằng không có mấy tháng sẽ không xuống giường được.
Lúc này, trưởng lão trợ giúp Mộ Dung Hành chữa thương nói.
- Ngươi mang Mộ Dung Hành xuống chữa thương trước đi.
Vị Đô Nguyệt trưởng lão kia cũng không quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt bóng người của Giang Thần.
- Nếu như ngươi là đệ tử Thánh Viện, phạt ngươi phải chịu hình phạt rút hồn tiên. Nếu là người của Anh Hùng điện, phạt ngươi tu hành một năm ở xích sắt.
- Nếu không, chết!
Khi Đô Nguyệt nói ra một chữ chết, ở ngoài Thời gian chi điện yên lặng không hề có một tiếng động nào cả.
- Người của Anh Hùng điện.
Giang Thần nói, điểm kỳ quái chính là, âm thanh của hắn không nghe ra được vẻ căng thẳng một chút nào cả.
- Rất tốt.
Đô Nguyệt nói xong, tay phải không biết từ đâu lấy ra được xích sắt nặng trình trịch, đặt ở trước mặt của Giang Thần.
- Đeo vào đi.
Vẻ mặt của Đô Nguyệt rất lãnh đạm, ngữ khí không thể nghi ngờ.
Giang Thần ngồi xổm người xuống, giống như thật sự muốn mang xích sát vậy. Thấy cảnh này, mặt của người chung quanh hiện lên vẻ châm chọc, càng có người tiếc hận lắc đầu.
- Xích sắt này dĩ nặng mấy ngàn cân đó, thực sự là thủ đoạn cao cường.
Giang Thần thở dài nói.
- Nặng không phải là chủ yếu.
Người chung quanh toát ra nụ cười hiểu ý, mang theo ý xem thường nồng đậm.
Mang xích sắt ở trong Anh Hùng điện một năm sẽ trở thành trò cười, không ai đồng ý làm quen với hắn, khi đó chân chính nửa bước khó đi.
Càng không cần phải nói tới việc rời khỏi Anh Hùng điện đi hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ.
- Có điều, vị Đô Nguyệt trưởng lão này, nếu như ta mặc vào nó, e rằng ngươi không phụ trách được đâu.
Giang Thần đứng dậy, không thèm nhìn xích sắt lấy một chút.
- Ngươi nói cái gì?
Đô Nguyệt hoài nghi có phải mình đã nghe lầm rồi hay không, gia hỏa lạ mặt này, không ngờ lại dám nói với hắn như vậy?
Người của Đao Long Minh vừa nghe lời này đều bật cười.
- Một đệ tử tiến tu gia nhập Anh Hùng điện sớm mà còn thật sự coi mình không thể thiếu hay sao?
Sau khi bọn họ rời khỏi đã đi tìm hiểu qua về Giang Thần.
Vừa nói ra, người chung quanh không kinh ngạc, coi Giang Thần là một thằng hề.
Trong lòng Đô Nguyệt cũng đã nắm chắc, một đệ tử tiến tu, sẽ không có bất kỳ thế lực nào chống lưng ở Long vực cả.
- Xem ra ngươi cho rằng ta sẽ không xuất thủ? Hoặc là, ta sẽ để con súc sinh này vào trong mắt hay sao?
Đô Nguyệt nói.
- Lời ta đã nói rồi, nếu như trưởng lão cố ý, ngươi cứ tiếp túc xử phạt công chính của ngươi đi! Chỉ hy vọng ngươi đừng hối hận.
Giang Thần nhún vai một cái, hai chân luồn vào bên trong xích sắt, đi đường tạo ra tiếng vang đinh đang.
- Không chỉ nặng mà còn có thể gây ra thống khổ, xem ra ta tiến vào Thời gian chi điện cũng là lãng phí nha, đi thôi, Vô Song, chúng ta trở về thôi.
Giang Thần lắc lắc đầu, nói.
- Đây chỉ là một trong các xử phạt, nếu như Mộ Dung Hành có chuyện, ngươi sẽ không tránh khỏi có quan hệ đâu!
Đô Nguyệt còn chưa hết giận, nếu không phải ở chung quanh có quá nhiều người thì hắn đã sớm bạt tai đối phương rồi.
- Được rồi, chúng ta ngồi một chút.
Ứng Vô Song đã hiểu rõ dự định của Giang Thần, con ngươi đen nhánh chuyển động, lôi kéo Giang Thần ở bên cạnh chờ đợi.
Chuyện này khiến cho người ta hiếu kỳ không thôi, liên tưởng tới lời vừa nãy Giang Thần đã nói, chẳng lẽ thật sự sẽ có việc xảy ra hay sao?
- Vốn ta không có ý định để cho các ngươi đi, nếu như Mộ Dung Hành có bất kỳ chuyện gì, con súc sinh này của ngươi sẽ trực tiếp bị xử tử!
Đô Nguyệt rất khó chịu, chỉ tay vào Bạch Linh đang vui vẻ ở bên cạnh, quát một tiếng.
- Đáng tiếc.
Hình dáng và thực lực biểu hiện ra của Bạch Linh, đều là chiến sủng hiếm có, bởi vậy chết đi sẽ làm người ta rất là đau lòng.
Muốn trách, chỉ có thể trách chủ nhân của nó quá ngu xuẩn, tự mình gây ra phiền phức.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, mấy đạo tia sáng từ trên trời giáng xuống, từng bóng người xuất hiện ở bên ngoài Thời gian chi điện.
- Oa!
Nhìn thấy người đến, mọi người giật nảy cả mình, những người đều là trưởng lão có quyền lên tiếng không nhỏ của Anh Hùng điện.
- Các vị trưởng lão.
Ngay cả Đô Nguyệt cũng phải tôn kính kêu lên, giờ phút này, trong lòng hắn đã cảm thấy không ổn, thế nhưng lại không muốn đi tin tưởng chuyện này.
- Nhất định là trùng hợp, nhất định là như thế.