Giang Thần thừa dịp nói chuyện làm cho vai trật khớp về vị trí cũ, hắc đao không thay đổi, kéo theo sấm sét giết về phía trước.
Trên phương diện võ học, khác biệt của hai người là một trời một vực, vì vậy Giang Thần thuận lợi tránh thoát nắm đấm, đồng thời còn đánh một đao lên trên mặt của Quỷ Thần Giáp.
Trước khi Úy Trì Hoành kịp phản ứng lại, người của hắn lại đến vị trí cách đó mấy trăm thuớc.
- Không có tác dụng đâu.
Lần này, đã để lại một dấu vết ở trên Quỷ Thần Giáp, nhưng vẫn không đến nơi đến chốn như cũ.
Úy Trì Hoành xoay người lại, con ngươi đen kịt khóa chặt Giang Thần, hàn ý bức người.
- Vô Thường nhất đao!
Giang Thần lần nữa xuất đao, người và đao hóa thành một đạo tơ trắng chói mắt, dùng Úy Trì Hoành mục tiêu xẹt qua.
Mà Úy Trì Hoành khi hắn đến cũng lập tức ra quyền, thế nhưng ngay cả góc áo của Giang Thần cũng không bắt được.
Có điều, hắn cũng không thèm để ý, bởi vì dấu vết của một đao kia cũng đã biến mất.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ phải đánh tới khi nào nữa.
Có người nói.
Một người không làm gì được đối phương, một người không đánh được chỉ có thể phòng ngự, nếu như không có biến số gì khác, có lẽ cũng không cần phải tiếp tục đánh nữa làm gì.
- Không, Giang Thần sẽ chịu thiệt hơn, bởi vì mỗi một đao của hắn đều tiêu hao rất lớn, ngược lại, Quỷ Thần Giáp chỉ dựa vào bản thân đã có thể chống lại thế tấn công rồi.
Hàn Ty Minh đứng ở năm mươi vị trí đầu Thăng long bảng hạng nhất đã phân tích giúp người khác.
- Cái gọi là Quỷ Thần Giáp này cũng quá biến thái.
Thiên Húc oán giận nói.
- Úy Trì Hoành thực lực bình thường, nhưng hắn ngông cuồng, không sợ đắc tội với người khác chính là ỷ vào Quỷ Thần Giáp cho nên mới không có gì sợ hãi cả.
- Thứ này căn bản không được tính là sức chiến đấu của bản thân, tương đương với việc hắn có một kiện pháp khí.
- Cũng không thể nói như vậy được, quyết chiến sinh tử, không thể nói là công bằng, thứ có thể sử dụng đều là sức chiến đấu của mình.
Người phía dưới tranh luận, hiện tại vẫn chưa tới lúc sốt sắng nhất, cho nên bọn họ còn chưa phát biểu cái nhìn của bản thân mình.
- Vô Lượng Nhất Đao!
- Vô Định Nhất Đao!
- Vô Dụng Nhất Đao!
Giang Thần vẫn đang cố gắng, đao thế cuồn cuộn, liên miên không dứt, người không ngừng tung lên, sắp tới mức không thấy cái bóng đâu nữa.
Lần lượt rút đao, vào vỏ, lại rút đao, lại vào vỏ.
Úy Trì Hoành không phòng ngự được, nhưng hắn vẫn không có chuyện gì cả, nụ cười châm biếm trên khóe môi càng ngày càng đậm hơn.
- Không cần phải cố gắng, ngươi làm vậy chỉ là vô dụng mà thôi.
Úy Trì Hoành hỏi:
- Sao vậy, Thiên võ ý cảnh đăng phong tạo cực của ngươi đâu rồi, sao không mang đến sức chiến đấu đáng sợ cho ngươi chứ?
- Ngươi biết chuyện trào phúng nhất chính là cái gì không?
Giang Thần nhún vai một cái, cười cợt nói:
- Rõ ràng chỉ có thể đứng chịu đòn mà lại giống như thắng toàn bộ thế giới vậy.
Tức thì, nụ cười của Úy Trì Hoành được thu lại, bĩu môi, nói:
- Một khi ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ dùng thế tấn công như bẻ cành khô để phá hủy ngươi!
- Ngươi không làm vậy được đâu.
Giang Thần nói xong, lần nữa xuất đao, tốc độ cực nhanh, thế công vội vã.
- Chấm dứt ở đây đi!
Úy Trì Hoành cũng không muốn đứng chịu đòn, lồng ngực của khôi giáp đột nhiên mở ra, giống như có một cái miệng to như chậu máu mở ra vậy.
Khí thể màu đen tuôn ra, hình thành một cái vòng tròn, đối đầu với Giang Thần, sức hút mạnh mẽ tràn ra, dường như muốn cố định hắn vậy.
Có điều giống như Giang Thần đã sớm có dự liệu, hắn rút đao vung lên, bỏ dở đao thế, tránh thoát khỏi vòng tròn.
Sắc mặt của Úy Trì Hoành cứng đờ, thế công của hắn cứ như vậy đã thất bại.
- Ngươi cố ý sao?
Úy Trì Hoành không ngốc mà nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha.
- Quỷ thần sát Thiên Thần của Quỷ Thần Giáp cần phải một phút nữa mới có thể sử dụng được lần nữa, ta nói không sai chứ?
Giang Thần cười lạnh nói.
Úy Trì Hoành ngẩn ra, cũng không nghĩ nhiều mà nói:
- Đúng thì sao chứ? Ngươi cũng không thể làm gì được ta cả.
- Thật không? Người nên xuống địa ngục rồi tự sám hối vì sự vô tri của mình đi!
Giang Thần thu hắc đao vào, tay trái lấy ra Xích Tiêu kiếm.
- Ồ?
Động tác nhỏ này cũng nhắc nhở mọi người.
Chỉ có điều, Quỷ Thần Giáp quá mạnh mẽ, đao của Giang Thần kém hơn không phải chỉ có một chút.
Trừ phi kiếm của Giang Thần mạnh hơn gấp trăm lần, nếu không căn bản sẽ không có một chút điểm đột phá nào cả.
- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!
Cổ tay của Giang Thần run một cái, Xích Tiêu kiếm hóa thành cầu vồng bắn đi.
Úy Trì Hoành ngay cả đao pháp cũng không thể chống đỡ được, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Xích Tiêu kiếm rơi vào trên Quỷ Thần Giáp.
- Có tác dụng gì sao?
Úy Trì Hoành không cảm thấy cái gì, hắn cười hỏi.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Giang Thần thừa thế xông lên, lần nữa xuất kiếm, dùng tốc độ nhanh như tia chớp không ngừng xuất kiếm.
Thiên Húc ở phía dưới cuối cùng cũng đã biết rõ ba mươi sáu kiếm đồng thời chém giết Liễu Sát Dương của Giang Thần là như thế nào.
Bởi vì chiêu thức này, quá nhanh!
Khi kiếm hạ xuống, Giang Thần lui trở về.
Lại nhìn Úy Trì Hoành, giống như hắn vẫn không bị ảnh hưởng như cũ.
- Ài, Quỷ Thần Giáp, từ Tôn giả trở xuống không phá nổi.
Lão giả kia ở phía dưới thầm nói.
Theo hắn thấy, mặc kệ Giang Thần có tiến bộ ra sao trong mười lăm ngày, tất cả đều không thể phát huy tác dụng ở trước mặt của Quỷ Thần Giáp được.
- Nát cho ta!
Đột nhiên, trên không trung truyền đến tiếng quát của Giang Thần.
Chỉ thấy trên mặt của Quỷ Thần Giáp, những nơi để lại dấu vết mới vừa rồi lại có tia sáng bốc lên.
Nương theo tia sáng xuất hiện, một loại âm thanh giống như đổ nát không ngừng vang lên.
- Không thể, làm sao lại vậy được chứ
So với những người khác, Úy Trì Hoành càng khó có thể tưởng tượng được hơn nữa.
Nhưng tất cả những chuyện này quả thực đang xảy ra, vết kiếm trải rộng các nơi trên Quỷ Thần Giáp, khi vết rách mở rộng tới trình độ nhất định đã làm cho nó giải thể, tróc ra khỏi người hắn.
Bởi vì là thân thể năng lượng, cho nên nó còn chưa hoàn toàn rơi xuống đất thì đã biến mất.
Úy Trì Hoành mất đi Quỷ Thần Giáp, nhìn qua rất là nhỏ yếu và bất lực.
- Kiếm lên!
Giang Thần không dông dài với hắn mà lại rút kiếm, người sử dụng xung quanh kiếm lập tức trừng mắt, muốn xem thấu ảo diệu ở trong đó.
- Đây là?
Hàn Ty Minh phát hiện ra cái gì đó rõ đầu, sắc mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Kiếm của hắn, không giống người khác!
Những người khác cũng đã nhìn ra.
Mặc kệ là kiếm đi đường nào thì cũng là sắc bén khó chặn, nhanh như chớp giật, có các loại đặc điểm như vậy.
Kiếm của Giang Thần cũng có, hơn nữa so với phần lớn kiếm còn xuất sắc hơn, thế nhưng điểm không giống chính là, lại có thêm một thứ.
Nhưng cụ thể thế nào hắn lại không nói ra được, chẳng qua là hắn cảm thấy rất lợi hại, khó có thể tưởng tượng ra được Giang Thần làm được chuyện này thế nào.
Hắn đã làm được không gì không xuyên thủng, thế không thể đỡ chân chính.
- Chờ một chút... Ta là người của Úy Trì gia...
Úy Trì Hoành phát hoảng, cũng không nhìn thấy dáng vẻ hung hăng càn quấy của hắn đâu nữa, hắn muốn thông qua việc báo danh gia tộc của mình mà làm Giang Thần kinh sợ.
Nhưng mà, không có tác dụng, lời còn chưa nói hết thì đã lợi kiếm xuyên qua tim.
- Ngươi sẽ là người thứ nhất làm ta hối hận khi giết ngươi, bởi vì máu tươi của ngươi đã làm bẩn kiếm của ta.
Đón nhận ánh mắt tuyệt vọng và không cam lòng của Úy Trì Hoành, Giang Thần rút Xích Tiêu kiếm ra, tùy ý để hắn chết rồi rơi xuống, không liếc mắt nhìn nữa.
Sau đó, Giang Thần gật gù với Âm Sương và Thiên Húc ở phía dưới, định rời đi.
- Chờ một chút!
Hàn Ty Minh đột nhiên bay đến trước mặt hắn, nói:
- Ta vốn tưởng rằng kiếm và đao của ngươi dung hợp sẽ không thuần túy, nhưng bây giờ ta mới biết, là ngươi thông qua đao để làm kiếm thăng hoa đến một loại cảnh giới khác. Kiếm vẫn là kiếm như cũ, thế nhưng đã có khác biệt như là thần kiếm và phàm kiếm vậy.
Khen một câu xong, Hàn Ty Minh thành khẩn nói:
- Có thể chỉ điểm cho ta một, hai hay không?
Hắn cũng dùng kiếm, thế nhưng lại bị Giang Thần thuyết phục rất triệt để.
Mọi người cả kinh, mà cái chết của Úy Trì Hoành dường như đã bị người ta quên lãng.