Giang Thần nói.
Mộ Dung Diên tức giận đến mức thân thể run lên, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Đô Nguyệt.
- Nhanh mồm nhanh miệng!
Đô Nguyệt nắm chặt năm ngón tay lại, phát ra âm thanh đùng đùng.
- Như vậy đi, trắc nghiệm tháng này sắp tới, ngươi và Vô Song so một lần đi.
Giang Thần nói.
- Ồ?
Mộ Dung Diên lập tức có chút hứng thú, nói:
- So sánh thế nào đây?
- Đô Nguyệt trưởng lão cho rằng xuất thân quyết định tất cả, chuyện này có thể thông qua kết quả trắc nghiệm để phán đoán ra lời này là thật hay là giả.
- Đường đường là Đại tiểu thư Mộ Dung gia, hưởng thụ tài nguyên bất tận, đãi ngộ càng không phải là thứ mà người thường có thể so sánh được. Thế nhưng nếu như thua thì đã nói rõ Đô Nguyệt trưởng lão vô tri buồn cười ra sao.
Giang Thần không nhanh không chậm nói hết lời, mọi người cũng hiểu rõ ý của Giang Thần.
Hắn dùng lời nói mới rồi của Đô Nguyệt đánh cược.
Ý thì đã nghe rõ, thế nhưng bọn họ lại không chắc chắn lắm.
Bởi vì Giang Thần hoàn toàn không có phần thắng.
Ứng Vô Song và Mộ Dung Diên đồng thời gia nhập vào Anh Hùng điện, gần một năm này, người trước ngoại trừ lệnh bài thân phận ra căn bản không giống như là người của Anh Hùng điện vậy.
Thế nhưng người sau, bởi vì sức ảnh hưởng của vị hôn phu ở Anh Hùng điện cho nên cái gì cũng được ưu tiên, thiết bị tu hành của Anh Hùng điện đối với nàng mà nói, dường như là miễn phí vậy.
Kết quả Giang Thần nói muốn hai người thi đấu sau nửa tháng, đây không phải là chịu thua hay sao?
- Ngươi chắc chắn chứ?
Chính Mộ Dung Diên cũng rất bất ngờ.
Trắc nghiệm, không sẽ động thủ, mà là căn cứ vào thành quả tu hành thành của cá nhân để phân cao thấp.
Đây là một trận đánh cược không có biến cố lớn lắm, nếu như nói là để hai người phân thắng thua thì Mộ Dung Diên vẫn còn có chút do dự.
Cho dù hiện tại cảnh giới của các nàng tương đồng, lại có ưu thế một năm, nhưng khi đó ở trong Anh Hùng điện, nàng đã biết Ứng Vô Song ưu tú thế nào.
Hiện tại, nàng đánh giá dáng vẻ của Ứng Vô Song từ trên xuống dưới, một năm qua nàng đã chỉnh nữ nhân này bao nhiêu thảm, trong lòng nàng nhớ rất rõ ràng.
Chỉ còn lại nửa tháng, coi như nàng không can thiệp, cứ để Ứng Vô Song hưởng thụ tất cả thiết bị tu hành thì nàng cũng không lo lắng.
- Đánh cuộc gì?
Mộ Dung Diên hỏi.
- Đô Nguyệt trưởng lão đứng ở trước mặt mọi người, nói lời xin lỗi vì hành động vô tri của mình với các đệ tử.
Giang Thần nhìn Đô Nguyệt, nói:
- Đây là đánh cuộc giữa chúng ta.
- Vậy nếu các ngươi thua?
Đô Nguyệt hỏi.
Giang Thần nhìn sang chỗ Mộ Dung Diên.
Mộ Dung Diên nói:
- Lúc trắc nghiệm kết thúc, ngươi quỳ trên mặt đất xin ta tha tội, như vậy ta sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay.
Nghe thấy tiền đặt cược này, Đô Nguyệt có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không nói ra được.
- Đô Nguyệt trưởng lão, người nói chuyện thay cho Mộ Dung, Mộ Dung ghi nhớ trong lòng.
Mộ Dung Diên nói.
Đô Nguyệt hiểu ra, tốt xấu gì hắn cũng là trưởng lão, nhưng mà lại đứng ở phía Mộ Dung Diên.
Quan trọng nhất chính là, cho dù xem như là thắng thì hắn cũng không vớt được chỗ tốt gì cả.
Mãi đến khi Mộ Dung Diên nói lời này, mới tiêu trừ sự xoắn xuýt trong lòng của Đô Nguyệt.
- Ngươi sẽ hiểu sự thực mình thấp hèn ra sao.
Đô Nguyệt lạnh lùng nói.
- Ngươi cũng sẽ phát hiện ra, ngươi thân là trưởng lão lại buồn cười tới dường nào.
Giang Thần nói.
- Hừ.
Đô Nguyệt không tranh giành miệng lưỡi được với hắn cho nên phất tay áo rời đi.
- Chúng ta đi.
Mộ Dung Diên mang theo người của mình rời đi, lúc gần đi, nàng nhìn Ứng Vô Song một chút, nói:
- Không nghĩ tới bản lĩnh câu dẫn nam nhân của ngươi lại lợi hại như vậy, trong thời gian ngắn ngủi đã làm cho người ta vì ngươi mà bất chấp như vậy.
- Ngươi!
Ứng Vô Song đã loại bỏ được tâm ma, muốn tranh luận với nàng, thế nhưng lại bị Giang Thần ngăn cản.
- Nửa tháng sau, lời xin lỗi của ngươi chỉ là lợi tức của một bạt tai này, khi ngươi rời khỏi Anh Hùng điện thì sẽ hiểu cái gì mới gọi là bi ai.
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng biến mất.
Giang Thần cũng mang theo Ứng Vô Song đi tới chỗ ở của mình.
Nếu đổi lại là trước đây, nhất định Ứng Vô Song sẽ chất vấn Giang Thần một phen, có điều lần này nàng lại rất trầm mặc.
- Còn có nửa tháng, ta sẽ giúp ngươi.
Giang Thần nói.
Ứng Vô Song không tự chủ được gật đầu một cái, tiếp theo vội hỏi:
- Ngươi không nên bắt ta đánh cược.
- Thật sao? Vậy ngươi nói thật cho ta, ngày hôm nay làm cho nàng ta ăn quả đắng như vậy, có phải là trong lòng ngươi rất thoải mái hay không? Đặc biệt là nghĩ đến chuyện nửa tháng sau hãnh diện, còn có chút chờ mong đúng chứ?
Giang Thần hỏi.
Ứng Vô Song đang muốn nói không có chuyện này, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì lại không có sức lực nữa.
- Nửa tháng, ngươi có thể làm được không?
Ứng Vô Song hỏi.
- Đương nhiên, có điều tiền đề là ngươi phải nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nói tới chuyện này, Ứng Vô Song vẫn rất do dự, nàng nói qua loa lấy lệ:
- Không phải trước đó ngươi đã nghe nói qua sao?
- Nhưng còn chưa nghe người trong cuộc nói.
Thấy hắn không chịu bỏ qua, Ứng Vô Song rất bất đắc dĩ, nói:
- Ta và nàng ở Thánh Viện là người cùng một giới, một lớp đặc cấp, quan hệ của chúng ta rất tốt, mãi đến khi đi tới Anh Hùng điện.
- Bởi vì vị hôn phu của nàng cho nên chúng ta thuận lợi gia nhập Kiếm minh, nàng giới thiệu vị hôn phu của mình cho ta biết.
- Cũng chính là Minh chủ Mặc Kiếm Phi của Kiếm minh, là một người...
Ứng Vô Song cau mày, không biết nên hình dung như thế nào, sau đó nhìn chăm chú vào Giang Thần, nói:
- Là một người không kém hơn so với ngươi.
Giang Thần ngẩn ra, mỉm cười nói:
- Cảm tạ lời khen của ngươi.
- Nói chung…
Ứng Vô Song mím mím miệng, nói vào đề tài chính, nói:
- Mặc Kiếm Phi bắt đầu lén lút tiếp xúc với ta, lúc mới bắt đầu ta không để ý, sau đó càng ngày càng nhiều lần, sau khi ta ý thức được ám muội thì hắn chạy tới nói với ta. Giữa hắn và Mộ Dung Diên là hôn nhân chính trị, giữa song phương không có cảm tình, hắn vừa gặp đã chung tình với ta.
- Ồ?
Giang Thần cảm thấy rất hứng thú, hỏi:
- Vậy ngươi trả lời ra sao?
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, Mặc Kiếm Phi này đối với nữ nhân mà nói, chính là mỹ nam tử trong mắt nữ nhân.
Hắn muốn biết Ứng Vô Song trả lời ra sao.
- Ta thừa nhận, ta đã từng động lòng qua, giãy dụa, nhưng Mộ Dung Diên là bằng hữu tốt của ta, ta không thể phản bội nàng, cho nên mới...
- Vốn là, ta cho rằng chỉ cần không nói ra là có thể xem như là chưa từng xảy ra.
- Nhưng mà một ngày nọ, Mộ Dung Diên đột nhiên dẫn người vọt tới phòng ta, cầm kéo cắt nát y phục của ta, đá ta ra ngoài Kiếm minh, sau đó, chính là chuyện mà ngươi đã biết rồi đó.
Nói xong, nhìn biểu hiện của Ứng Vô Song, Giang Thần đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn.
- Khóc đi.
- Ta đã sớm khóc rồi.
Ứng Vô Song nở nụ cười gượng ép, âm thanh khàn khàn.
- Ta đoán ngày hôm nay ngươi hẳn phải biết là ai đã nói cho Mộ Dung Diên biết chứ?
Giang Thần nói.
- Biết.
Ứng Vô Song gật gật đầu.
- Hắn sợ ngươi nói cho Mộ Dung Diên biết chân tướng của mọi chuyện trước, vì lẽ đó trước tiên mới nói như vậy, mặc dù là không có cảm tình, nhưng dường như hắn vẫn rất để ý tới cái hôn ước này.
Giang Thần nhún vai một cái, nói:
- Ta phải thu hồi lời cảm ơn của ngươi vừa nãy.
- Tại sao?
- Người như vậy, bảo ta so sánh với hắn, không phải là khen ngợi.
Giang Thần nói.
Ứng Vô Song không có biểu đạt cảm tưởng của mình đối với lời này, vẫn là vẻ mặt và ánh mắt khó có thể đoán ra được.
- Chúng ta bắt đầu đi.
Ứng Vô Song không muốn làm chậm trễ thời gian, ngày hôm nay nàng đã thay đổi, làm cho nàng dấy lên sự tự tin.
- Đúng rồi, ngươi biết hạng mục trắc nghiệm chứ?
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà chăm chú nhìn về phía Giang Thần.
Nếu đánh cược thì nhất định sẽ biết, nhưng chuyện này chỉ là đối với những người khác mà thôi.
Giang Thần, làm cho nàng cảm thấy không ổn...
Quả nhiên, Giang Thần nở nụ cười ngượng ngùng, nói:
- Bây giờ ngươi nói với ta, ta sẽ giúp ngươi làm ra thứ tương ứng.
-...
Ứng Vô Song.