Nhưng mà, Giang Thần dựa vào lực lượng của chính mình cứng đối cứng với Ninh Hạo Thiên, không rơi xuống hạ phong, chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Giang Thần còn nhỏ hơn vài tuổi so với Ninh Hạo Thiên, gia thế bối cảnh lại ở thế yếu, chẳng ai nghĩ tới, nhanh như vậy hắn đã đuổi kịp được người sau.
- Lẽ nào Thánh Viện thực sự thần kỳ như vậy sao?
Cao tầng Thiên Đạo môn quy kết chuyện này lên trên người của Thánh Viện, bởi vì nửa năm trước, giữa Ninh Hạo Thiên và Giang Thần, bọn họ sẽ lựa chọn người trước.
Bây giờ, cảm giác cay đắng nhàn nhạt lan tràn ra ở trong lòng của bọn họ, bọn họ tha thiết nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.
- Hừ, cho rằng bằng vào lực lượng như vậy là đã có thể báo thù được sao? Còn thiếu rất nhiều.
Sau khi Ninh Hạo Thiên giật mình, hắn cũng quyết định, ngày hôm nay nhất định phải làm cho Giang Thần chết, nếu không vậy nửa năm nữa, người chết sẽ là hắn.
- Một kích vừa nãy cũng chỉ là tiện tay thăm dò mà thôi, mà ngươi, chỉ sợ ngươi đã toàn lực ứng phó.
Ninh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn vẫn tràn ngập tự tin như cũ.
- Chỉ có thể thông qua ngôn ngữ vô tri để tìm về sự tự tin thôi sao? Thực sự là bi ai thay cho ngươi.
Giang Thần lắc đầu một cái, trên mặt tràn ngập vẻ chán ghét.
Ninh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hai tay chậm rãi giơ lên, giống như đang nâng lên một vật nặng vậy.
Khi nâng qua đỉnh đầu, quanh thân hiện ra từ trường vô hình, một tầng màn ánh sáng kề sát thân thể của hắn.
- Thiên Vũ Thần Y!
Rất nhiều trưởng lão và đệ tử chân truyền hết sức kinh ngạc, thứ Ninh Hạo Thiên thi triển ra chính là bí mật bất truyền của Thiên Đạo môn.
Cái gọi là Thiên Vũ Thần Y là lồng khí hộ thể, điểm không giống chính là, hạn chế đối với bản thân rất ít, không chỉ có hoạt động như thường mà còn có thể tăng cường mọi mặt công thể của Thông thiên cảnh.
Mặt khác, sức phòng ngự cũng rất cường hãn, không nói tới việc khó có thể xuyên thủng ra mà lại còn có thể phản ngược lực lượng của kẻ địch lại.
Vì lẽ đó ở trong Hỏa vực, Thiên Vũ Thần Y là thứ mà kẻ địch nhức đầu nhất về Thiên Đạo môn.
Thiên Vũ Thần Y cũng được gọi là bảo vật trấn phái của Thiên Đạo môn, chỉ có người được môn phái coi trọng mới sẽ được truyền thụ.
- Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Khóe miệng của Ninh Hạo Thiên nở nụ cười độ cong, hai tay vung vẩy, lực lượng Huyền Vũ màu vàng óng được dẫn ra ngoài thân thể.
Trong vòng một phút ngắn ngủi, khí thế của Ninh Hạo Thiên đã kéo lên gấp mấy chục lần, đám người ngưỡng mộ chỉ cảm thấy hắn như là một ngọn núi lớn đứng trước mặt bọn họ mà thôi.
- Huyền Vũ thần quyền: Huyền Môn đảo hư!
Chợt, ngọn núi lớn này dùng tốc độ như sấm chớp bắn về phía Giang Thần.
- Quá mạnh!
Chỗ nó đi qua, không gian đều bị Ninh Hạo Thiên đánh nát, dù cho là người có khoảng cách xa nhất thì cũng bị nguồn lực lượng này trấn áp.
- Trời ạ, Giang Thần sẽ phải chống lại như thế nào đây?
- Không ngờ trên người Ninh Hạo Thiên còn có Thiên Vũ Thần Y!
Mọi người biết rõ trạng thái của Ninh Hạo Thiên lúc này, tất cả đều hít sâu một hơi, ánh mắt khi nhìn về phía Giang Thần mang theo vẻ thương hại.
Trừ chuyện này ra, cảnh giới của Ninh Hạo Thiên cao hơn hai tầng, khí hải có bốn cái Thiên chi hoàn.
Thế yếu, Giang Thần hoàn toàn nằm ở trong thế yếu.
- Vô cực đao, đao vô cực, vô cực nhất đao!
Trước sau Giang Thần vẫn như một, không chịu thua, nhanh chóng rút đao ra.
Ngay khi đao ra khỏi vỏ, gió mạnh gào thét, một con rồng gió quấy nhiễu tới mức long trời lở đất.
Ninh Hạo Thiên thân ở trong đó phải chịu sức gió cuộn trào làm ảnh hưởng, thế công đã bị trì hoãn.
- Phong đại đạo sao? Thì có ích lợi gì chứ, ý cảnh võ học chung quy vẫn cần lực lượng của bản thân để duy trì, huống chi, ta còn có Thiên Vũ Thần Y!
Ninh Hạo Thiên cười cợt, cũng không phát lực mà tùy ý để cơn gió mạnh mang theo lực lượng giết chóc bao phủ bản thân.
Gió mạnh chạm vào cái màn ánh sáng trong suốt này lại càng đọng lại, sau đó phóng thẳng về phía Ninh Hạo Thiên.
Cuối cùng, gió lớn dung nhập vào bên trong quyền thức của Ninh Hạo Thiên, trở thành lực lượng của hắn.
Mặc dù như thế, thế nhưng Giang Thần đã rút đao ra, không có chỗ trống để thu hồi, vẫn phải tiếp tục hướng về phía trước.
Ánh đao lóe lên, nhưng không có lập lòe đến phía sau lưng của Ninh Hạo Thiên giống thường ngày, trái lại, theo một tiếng vang giòn giã vang vọng, lại bị đánh chệch về một hướng khác.
- Thật là vô vị, thông qua phương pháp như vậy để làm tiêu hao quyền lực của ta, chỉ là khôn vặt mà thôi.
Vốn Ninh Hạo Thiên muốn dùng một quyền lấy tính mạng của Giang Thần, cuối cùng lại chỉ có thể đánh bay, hắn rất là không hài lòng.
Nhưng mà, phần lớn quyền lực bị tiêu hao, thế nhưng hắc đao trong tay của Giang Thần vẫn không ngừng run rẩy như cũ.
- Không thể làm được đến mức thu phát như thường, hoàn toàn đánh lực lượng vào trên người kẻ địch, đây là vô năng, nếu như ta là ngươi, ta sẽ không có mặt mũi lớn như vậy để nói ra chuyện này.
Giang Thần châm chọc một tiếng, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
Cái cảm giác này, hắn không có chút xa lạ nào cả, vượt cấp khiêu chiến, lực lượng ở thế yếu, nhất định phải dựa vào võ học để thủ thắng.
Quan trọng nhất chính là, Huyền vũ chân công này hắn cũng hiểu, là tồn tại lật đổ võ học, một quyền vừa nãy của Ninh Hạo Thiên đã đạt đến cấp độ đại sư.
- Có điều, theo ta dự đoán, hắn còn vướng tay chân hơn so với hiện tại.
Nghĩ tới đây, Giang Thần nở nụ cười hiểu ý, vẫn rất tiêu sái như thường, không có gì lo sợ.
- Mạnh miệng, ta rất muốn xem xem, khi ngươi chết ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không.
Ninh Hạo Thiên lắc bả vai, hắn đang có ưu thế cho nên cũng không quá lo lắng, ở trong mắt người ngoài, tấn công như lôi đình vạn quân của hắn chỉ là phát huy rất bình thường mà thôi.
- Huyền Vũ thần quyền: Trực Đảo Hoàng Long!
Ninh Hạo Thiên lần nữa ra chiêu, tiến sát gần người Giang Thần.
- Thần cường chân tuyệt: Nộ Toái Sơn Hà!
Điểm đáng sợ chính là, khi Giang Thần xuất đao để đối phó với quyền thức, Ninh Hạo Thiên đổi quyền thành chân, chân tạo thành công kích hình bán nguyệt.
Quyền chân thay đổi trôi chảy tự nhiên, trình độ Thối pháp vẫn là đại sư.
Chân của hắn đá vào trên lưỡi của hắc đao, hắn có Thiên Vũ Thần Y cho nên không sợ lưỡi đao, hai người va vào nhau, phát sinh ra tiếng kim loại va chạm.
Một cước mang theo lực lượng ngàn quân đá bay hắc đao, thân thể của Giang Thần cũng mất đi khống chế bay ngược về phía sau.
Ninh Hạo Thiên ôm hai tay ở trước ngực, ngạo nghễ nói:
- Một kích àny, ngươi đã thoả mãn chưa?
Giang Thần bay ra gần ngàn thước mới miễn cưỡng ổn định lại được thân thể, lại lăn lộn mấy trăm thước mới dừng lại.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Giang Thần phun ra, chỉ có điều ánh mắt vẫn rất bất khuất như cũ.
- Miễn cưỡng, quá miễn cưỡng.
- Không phá được Thiên Vũ Thần Y, không thể thắng được.
- Phá thế nào đây, đây chính là bí mật bất truyền của Thiên Đạo môn, chỉ có người có cảnh giới cao hơn rất nhiều mới có thể không để ý tới nó.
- Người nắm giữ Thiên Vũ Thần Y, ở bên trong đám người cùng cảnh giới hầu như là tồn tại bất tử, càng không cần phải nói tới Giang Thần đang nằm ở thế yếu hơn.
Người của Thiên Đạo môn đã biết vừa nãy đệ tử Thiên Vương Phong không khoác lác, một khi Ninh Hạo Thiên chăm chú lên, quả thực rất là mạnh.
- Phù.
Các cao tầng Thiên Đạo môn thở phào một hơi, chuyện này đã chứng minh ánh mắt của bọn họ không sai.
Có điều, trong bọn họ cũng có người nghĩ, nếu như truyền thụ Thiên Vũ Thần Y cho Giang Thần, liệu có thể sẽ là một kết quả khác hay không.
- Đây là lúc nên kết thúc trận chiến đấu vô vị này.
Ninh Hạo Thiên cười rất xán lạn, Giang Thần vừa chết, hắn sẽ là nhân vật không ai có thể ngăn cản ở trong Hỏa vực.
- Đúng vậy, là lúc nên kết thúc rồi.
Eo của Giang Thần bỗng nhiên thẳng tắp, hắn lau máu tươi ở khóe miệng, cười lạnh nói:
- Nghiên cứu về Huyền vũ chân công, chấm dứt ở đây.
Hắn cũng không cầm hắc đao về mà là cầm Xích tiêu kiếm trong tay.
- Ngươi cho rằng, như vậy là có tác dụng hay sao...
Ninh Hạo Thiên rất xem thường mở miệng, nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị cắt đứt.
- Ngươi cho rằng thứ như lồng khí hộ thể này chỉ có ngươi mới có sao? Thiên Vũ Thần Y? Chỉ là trò trẻ con, ta sẽ để cho ngươi xem một chút, cái gì gọi là lồng khí hộ thể chân chính.