Những người khác hiếu kỳ, tại sao Giang Thần lại đắc tội với Ninh Bình, Trương Sĩ Siêu đã đi đâu rồi?
- Vẫn để cho hắn chạy.
Lý trưởng lão có chút tiếc nuối lắc đầu, cũng không thể trách Ninh Bình vô dụng. Bởi vì biểu hiện của Giang Thần đã vượt quá dự đoán của mọi người.
Cũng còn may, hiện tại xem ra, Giang Thần đã dùng hết lá bài tẩy, tiếp đó sẽ rất bị động.
Từ giờ cho đến lúc kết thúc thí luyện vẫn còn một khoảng thời gian rất dài, hy vọng sinh tồn của Giang Thần rất xa vời.
...
- Nếu như không có linh giáp thì lẽ ra ta đã có thể giết hắn.
Giang Thần thầm nói.
Cho dù cảnh giới của Ninh Bình là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ nhập môn, thế nhưng Giang Thần đã nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh rồi.
Ngoại trừ: Trường Hồng kiếm pháp ra. Ba thức đầu, kiếm chiêu phía sau hắn đều có thể tu luyện.
Nhưng mà, một bộ linh giáp đã thay đổi thế cuộc.
- Đây chính là chỗ tốt của việc tài nguyên mạnh mẽ a. Chỉ cần chồng linh khí cũng có thể đập chết người ta.
- Chỉ có điều, những cường giả của Thánh vực đều không phải lấy linh khí ra để làm như vậy, mà là linh khí bản mệnh của mình.
Linh khí bản mệnh là chỉ linh khí gắn bó sinh tử.
Linh khí bản mệnh của kiếm khách thường thường là kiếm của mình.
Giang Thần cầm Xích tiêu kiếm, thầm nói:
- Nếu như là linh khí cấp hai, lẽ ra có thể phá a.
- Ta đã nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, Xích tiêu kiếm cũng đã nhận được không ít lợi ích nha.
Giang Thần nói.
- Đúng vậy.
Rất nhanh kiếm linh Xích tiêu kiếm đã nói.
- Vậy tại sao vẫn dừng lại ở cấp một như cũ?
- Sau khi Xích tiêu kiếm nhận chủ vẫn đang thu nạp linh khí thiên địa, đặc biệt là kiếm ý của ngươi đã mang đến khôi phục rất lớn. Chỉ là khí văn của Xích tiêu kiếm chịu tổn hại, một đồ vật đã bị hỏng, ngươi không thể bày ra, để nó tự động chữa trị a?
Xích tiêu kiếm linh nói.
- Tại sao ngươi không nói sớm?
- Sau khi ngươi nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, năng lượng của Xích tiêu kiếm mới đạt đến cấp hai. Lẽ ra nên tìm người để sửa chữa khí văn. Thế nhưng trong đoạn thời gian sau đó, ngươi vẫn luôn luyện đao, đặt kiếm ở trong nạp giới, làm sao ta có thể câu thông với ngươi đây?
Xích tiêu kiếm linh hỏi ngược lại.
- Được rồi.
Mấy ngày đó Giang Thần vẫn đang suy nghĩ về một chém khai sơn, từ việc hắn dễ dàng giết chết Trương Sĩ Siêu là có thể thấy được thành quả khi đó của hắn.
Thế nhưng hắn không nghĩ rằng mình đã bỏ qua Xích tiêu kiếm.
- Xem ra nhất tâm đa dụng sẽ làm lỡ rất nhiều chuyện. Chỉ có điều cũng còn may, không cần tìm người khác.
Nghĩ tới đây, Giang Thần nở nụ cười hiểu ý.
Nếu như Xích tiêu kiếm vốn là linh kiếm cấp hai, hắn nhắm mắt cũng có thể sửa lại được.
Nhưng đây là một thanh linh kiếm cấp bảy trở lên, muốn khôi phục lại cấp hai thì cũng phải nhằm vào khí văn cấp bảy trên mặt linh kiếm a.
- Ta rất hoài nghi ở trong Cửu Long thành này có thể tìm ra người có thể chữa trị được cho nó hay không.
- Đúng là rất khó. Chỉ có điều nhìn dáng vẻ này, ngươi đoán xem? Muốn chữa trị nó phải cần bao lâu cơ chứ?
Xích tiêu kiếm linh nói.
- Ngươi đoán xem?
Giang Thần cười nói.
- Một tháng?
Đây là thời gian ngắn ngủi nhất mà kiếm linh thấy.
- Một buổi tối.
Giang Thần lườm nó một cái, không nói gì nữa, một tháng? Quả thực là sỉ nhục đối với hắn a.
- Trừ phi ngươi biết khí văn cấp bảy... Ngươi thật sự biết sao?
Thanh âm của Xích tiêu kiếm linh có chút chấn động.
- Ngươi biết đúng không?
Giang Thần cẩn thận từng li từng tí che dấu dấu vết của mình, trốn vào trong một hốc cây.
Trải qua một trận ác chiến, một thân chân nguyên của hắn đã tiêu hao bảy tám phần, nhất định phải mau chóng khôi phục.
- Hả?
Chỉ có điều vừa mới đi vào hốc cây, Giang Thần đã phát hiện ra bên trong có một lá cờ nhỏ màu vàng, là Thiên đạo kỳ của Thiên Đạo môn.
- Đúng rồi, vừa đến đã chém giết, suýt chút nữa đã quên yêu cầu của Thiên Đạo môn.
Giang Thần cẩn thận từng li từng tí một cẩn thận thu quân cờ lại. Sau đó bắt đầu khôi phục chân nguyên.
- Nếu hắn muốn khôi phục ít nhất cũng cần một buổi tối, Ninh Bình à Ninh Bình, ngươi phải nhanh hơn một chút.
Lý trưởng lão cau mày, ở góc độ của hắn có thể nhìn thấy hốc cây mà Giang Thần ẩn thân, ở phía tây nam của hốc cây, đám người Ninh Bình còn đang truy kích.
Điều khiến cho người ta vui mừng chính là, phương hướng đi tới của Ninh Bình không sai. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau một canh giờ sẽ tới gần hốc cây.
Đến lúc đó Giang Thần sẽ bại lộ, với trạng thái bây giờ của hắn, lại thêm không có trận pháp và tên lửa, chắc chắn sẽ phải chết.
Chỉ có điều, nửa giờ qua đi, Giang Thần từ trong hốc cây đi ra, tinh thần sung mãn, vẻ uể oải trên mặt biến mất không còn tăm hơi.
- Nhanh như vậy? Công pháp hắn tu luyện là gì chứ?
Cấp bậc của công pháp không chỉ quyết định tới tốc độ tu luyện mà còn có tốc độ khôi phục chân nguyên.
Phân chia dựa theo thiên, địa, huyền, hoàng, nếu như Giang Thần tu luyện công pháp Hoàng cấp thì muốn khôi phục chân nguyên cần một buổi tối.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lý trưởng lão cho rằng Giang Thần phải cần một buổi tối. Hiện tại còn chưa tới nửa canh giờ, chẳng lẽ là công pháp Thiên cấp?
- Sẽ không, nhất định hắn ta có linh đan khôi phục.
Tình huống ở trong hốc cây thế nào không thể thấy rõ, cho nên Lý trưởng lão mới cho rằng như vậy.
Đáng tiếc, mắt thấy Ninh Bình sắp đuổi kịp, Giang Thần lại giảo hoạt như hồ ly, bỏ chạy về phía ngược chiều.
Thất vọng, Lý trưởng lão phát hiện ra phía trước mặt của Giang Thần có hai người.
- Nếu như xảy ra xung đột, không chừng sẽ có cơ hội.
Lý trưởng lão âm thầm cầu khẩn.
Lúc này đã là buổi tối, Giang Thần cũng chú ý tới phía trước có lửa trại.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một đi tới phía trước. Lúc này hắn phát hiện ra là hai người Tô Thiến và Trầm Hoan.
Hai người đang tình chàng ý thiếp ngồi ở bên cạnh đống lửa, nói lời ngon tiếng ngọt. Khiến cho Giang Thần hoài nghi có phải hắn đã rời khỏi nơi thí luyện hay không.
Đột nhiên, Giang Thần bất động, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, bàn chân của hắn giẫm lên một đồ vật không bình thường.
Thân là người lớn lên ở trong Thập vạn đại sơn cho nên hắn rất xác định mình đã giẫm phải bẫy.
Sau khi điều chỉnh tốt trọng tâm của thân thể, Giang Thần lui nhanh ra sau, một bước nhảy ra xa hơn mười thước.
Chỗ hắn vừa mới đứng xuất hiện vô số cọc gỗ, nếu như không phải hắn đủ cẩn thận, nhất định sẽ bị đâm xuyên.
- Ai?
Trầm Hoan và Tô Thiến bên đống lửa lập tức chạy tới. Khi nhìn thấy Giang Thần, hai người rất là kinh ngạc, đặc biệt là Tô Thiến.
- Cạm bẫy xuất hiện như vậy mà cũng không cảnh báo, các ngươi muốn hại người a.
Giang Thần cười lạnh nói.
Cạm bẫy đối phó với mãnh thú đều sẽ có cảnh cáo nhắc nhở, tránh cho làm hại tới nhân loại.
- Ngươi lén lén lút lút tới gần, chết cũng là đáng đời!
Tô Thiến tức giận nói.
- Ở trong nơi thí luyện, con người là mối uy hiếp lớn nhất.
Trầm Hoan cũng không có chút áy náy nào mà ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
- Được thôi, ta cũng không muốn dây dưa cùng các ngươi, cáo từ.
Giang Thần nhún vai một cái, định rời đi.
Chỉ là, hắn lại không ngờ tới Trầm Hoan lại đi tới trước người hắn, ngăn cản hắn, hỏi:
- Ngươi chính là Giang Thần? Là người Trương Sĩ Siêu và Ninh Bình đều muốn giết chết sao?
- Đúng thì làm sao?
Giang Thần hỏi ngược lại.
Trầm Hoan nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt tràn ngập sát cơ, hắn nói:
- Ngươi cũng đã nghe rồi đó. Giết chết ngươi có rất nhiều chỗ tốt, không chừng trên người ngươi còn có Thiên đạo kỳ a.
- Ngươi muốn giết chết ta?
Giang Thần chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn về phía Tô Thiến, nữ nhân này trầm mặc, yên lặng đứng ở phía sau lưng của Trầm Hoan.
- Ngươi biết tại sao hắn lại muốn nói như vậy không? Bởi vì hắn cũng không thể giết ta, huống chi là ngươi. Còn nữa, Trương Sĩ Siêu kia đã chết ở trên tay của ta.
- Ha ha ha, chỉ bằng vào ngươi mà muốn giết chết Trương Sĩ Siêu? Ngươi cho rằng ta rất ngu xuẩn hay sao? Hay người cảm thấy nói như vậy thì ta sẽ không dám động thủ?
Trầm Hoan không tin, lúc nói chuyện, hắn rút ra linh kiếm ở bên hông.
- Nếu ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ tác thành cho ngươi.
Giang Thần khẽ cười nói.