- Hung hăng, thực sự là quá kiêu ngạo!
Tận mắt nhìn thấy Giang Thần, mọi người mới rõ tại sao hắn lại dám dùng côn bổng đánh Tạ Nham và Lưu Ngọc, bởi vì tên này chính là kẻ không sợ trời, không sợ đất.
- Ta không làm được, đương nhiên ngươi sẽ không làm được.
Trương Thiên Nhất không nhúc nhích, trái lại còn lý lẽ hào hùng nói.
- Những con cháu quý tộc như các ngươi, quả thật không biết các ngươi có được cảm giác ưu việt từ đâu.
Giang Thần nói.
- Thiên Nhất ca, thấy chưa, chính vì tên này có vẻ mặt như vậy cho nên ta mới không nhịn được ra tay, kết quả bị hắn đánh!
Tạ Nham nhân cơ hội nói.
- Đi xuống đi.
Trương Thiên Nhất nói.
Ngữ khí rất hờ hững, nhưng ai cũng có thể cảm giác được trên người hắn đang tản mát ra khí thế bức người.
Tạ Nham, Lưu Ngọc còn Từ Bình kia trở về mặt đất, làm cho trên không trung cũng chỉ còn sót lại hai người Giang Thần và Trương Thiên Nhất.
Bọn họ cũng trở thành tiêu điểm quan tâm của quân đoàn thứ ba lúc này.
Ngay cả trên chủ chiến hạm, Đỗ đại tướng quân cũng đã đi ra bên ngoài, nhìn trận trò hay này.
- Người tuổi trẻ bây giờ, thực sự là tranh cường háo thắng.
- Ra chiêu đi.
Vẻ mặt của Trương Thiên Nhất không thay đổi, nhưng khí thế trên cả người càng ngày càng lạnh, lúc này khí hậu đang nóng thế nhưng khi hắn nâng kiếm lên thì lại có gió lạnh bốc lên.
Trong gió mang theo băng lạnh thấu xương, vang vọng ở quanh thân Trương Thiên Nhất.
- Ngươi ra tay trước đi.
Giang Thần nói.
Lần này cũng còn may, mọi người có hiểu biết đối với sự ngông cuồng của hắn, cho nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà là đã coi đây là sự khiêu khích của hắn.
- Chỉ mong ngươi không chỉ có một cái miệng lợi hại.
Trương Thiên Nhất cũng không có vì vậy mà tức giận, nhưng hắn cũng không muốn tranh đấu ngôn ngữ với Giang Thần
Hắn là người rất kiêu ngạo, cho là mình là con voi, mà Giang Thần chỉ là con kiến mà thôi.
Đấu võ mồm với ngươi như vậy sẽ chỉ làm cho hắn có vẻ không đủ tư cách mà thôi.
- Hàn phong lẫm liệt!
Trương Thiên Nhất đâm một kiếm tới, không có bất kỳ chút xinh đẹp nào, kiếm thức đúng quy đúng củ, là cơ sở mà tất cả kiếm khách đều muốn học lúc nhập môn.
Đâm!
Rất đơn giản chỉ là đâm một cái!
Đơn giản đến mức tận cùng, thậm chí có thần vận của đại đạo chí giản ở bên trong.
Trương Thiên Nhất tự cao tự đại nhìn thấy vũ khí của Giang Thần cũng là kiếm cho nên muốn lấy một kiếm bại địch, triệt để để làm cho Giang Thần im miệng không nói được lời nào nữa.
- Rõ ràng chỉ là một kiếm đơn giản, thế nhưng ta lại cảm thấy nghẹt thở, không có chỗ ẩn thân!
Một phần nhỏ kiếm giả thầm nghĩ ở trong lòng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Giang Thần sắp xong đời.
Trong nháy mắt, kiếm đã đến trước người của Giang Thần, gió lạnh phả vào mặt, như muốn đóng băng hắn lại.
Cũng đúng lúc này, Giang Thần lại xuất kiếm.
Cùng là gió kiếm thổi tới, nhưng không giống với Trương Thiên Nhất, là không khí cực kỳ nóng.
Trong gió rét, hắn lại như là ngọn lửa dồi dào cháy hừng hực.
Xích Tiêu kiếm cũng đâm một cái, đơn giản đến mức không có bất kỳ động tác dư thừa nào mà đâm một cái.
Ánh kiếm vạn trượng tăng vọt, chẳng khác nào một đạo cầu vồng màu đỏ thẫm bay lên.
- Ngươi thật sự cho rằng trước khi ta tiến vào phòng nhỏ đã kém hơn rất nhiều so với ngươi sao?
Có thể tưởng tượng ra được Trương Thiên Nhất đột nhiên nhìn thấy một kiếm này và lời nói vang lên ở bên tai hắn của Giang Thần thì hắn sẽ khiếp sợ tới cỡ nào.
Linh kiếm trong tay hắn khẽ nhúc nhích một chút.
Cũng chỉ trong nháy mắt này, tranh tài giữa các kiếm khách cũng đã phân ra cao thấp.
Trong mắt người ngoài, hai người chỉ đụng một cái đã nhanh chóng tách ra, mãi đến khi cách xa nhau mới dừng lại.
Chờ đến khi hai người đứng vững, toàn bộ quân doanh đều yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Trương Thiên Nhất xoay người lại muốn nói chuyện, đột nhiên hắn nhận ra được cái gì đó mà đưa tay sờ về phía gò má, rất nhanh đã tìm thấy máu tươi dính nhơm nhớp trên má mình.
A!
Không ít người nhìn thấy Trương Thiên Nhất bị thương, tất cả đều không thể tin được chuyện mà mình chứng kiến.
Một giây sau, bọn họ lập tức nhìn về phía Giang Thần, kỳ vọng trên người hắn có thương thế càng nặng hơn, như vậy mới có thể làm cho trong lòng bọn họ cân bằng.
- Ngươi đã thất bại.
Giang Thần chẳng có chuyện gì, ngón tay vạch lên trên thân kiếm, kình phong thổi máu tươi đi.
- Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy?
khi Giang Thần định thu hồi Xích Tiêu kiếm vào trong vỏ thì Trương Thiên Nhất phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.
Vào lúc này, rốt cuộc hắn đã không cao ngạo được nữa, cũng không ôm thái độ xem thường nữa.
Hai con mắt đen kịt tràn ngập tơ máu, lạnh lùng nói:
- Chỉ là ta nhất thời bất cẩn, ngươi đã nghĩ mình thắng hay sao?
- Vậy ngươi cho rằng, vừa nãy ta đã dùng hết toàn lực hay sao?
Giang Thần hỏi ngược lại một câu, khiến cho hắn sửng sốt một chút.
Tiếp đó, Giang Thần lại nói:
- Hiện tại ngươi đã thất bại, còn chưa được coi là khó coi, nếu như dây dưa nữa, ta sợ ngươi không có mặt mũi nào gặp người khác nữa.
- Ha ha.
Lời này chỉ rước lấy tiếng cười gằn xem thường của Trương Thiên Nhất, tiếp theo tiếng cười càng lúc càng lớn.
- Có lẽ ngươi có chút bản lãnh, nhưng ngươi không có tư cách để nói mạnh miệng, ngươi vẫn không dùng hết toàn lực, nhưng ta ngay cả chăm chú cũng chưa từng có.
- Song phương đều là kiếm khách, lời của ngươi chỉ có thể lừa gạt chính mình mà thôi.
Giang Thần lạnh nhạt nói.
Trong nháy mắt, lồng ngực của Trương Thiên Nhất chập trùng kịch liệt.
Giang Thần không phô trương thanh thế, câu nói nhẹ nhàng đã làm cho hắn không có gì để nói.
Bởi vì sự thực vẫn còn ở đó, vừa nãy tranh tài, hắn đã thất bại.
- Trong các Thông thiên cảnh, còn có thiếu niên có kiếm thuật tuyệt vời như vậy hay sao?
Đỗ đại tướng quân cũng sáng mắt lên, hắn đã sớm biết Giang Thần này, nhưng đây vẫn là lần thứ nhất hắn nhìn thấy đối phương.
Trong lòng Giang Thần không bình tĩnh như bề ngoài, khi lần thứ ba hắn đạt đến ghi chép cao nhất của phòng nhỏ, đây không phải là do hắn muốn làm náo động.
Trình độ Chiến đạo của hắn cuối cùng đã từ quyền chưởng quá độ đến đao kiếm.
Cho nên một đao một kiếm không bạo lực giống võ như học thần long, nhưng mà một khi ác chiến, sức mạnh kiếm đạo sẽ phát huy ra tác dụng kinh người.
Chỉ nói tới một kiếm vừa nãy, nếu như không được tăng lên, như vậy hắn chỉ có thể thông qua võ học thần long để đối kháng mà thôi, tay lại đánh ra một quyền.
Cũng sẽ có hiệu quả như thế, đánh bay Trương Thiên Nhất ra ngoài.
Thế nhưng ở bên trong những trận chiến đấu tiếp theo, hắn cũng chỉ có thể lần lượt ra quyền một cách lặp lại, một khi bị nắm lấy nhược điểm, tất sẽ thất bại.
Bây giờ, kiếm trong tay của hắn lần nữa trở nên thuận buồm xuôi gió, có cảm giác sung sướng của một kiếm khách.
- Phi Long quyết, long biến!
Kiếm pháp thua không có nghĩa là tỷ thí thua, Trương Thiên Nhất bắt đầu toàn lực ứng phó.
Cũng không biết hắn vận chuyển bảo điển võ học gì mà khí huyết liên tục sôi trào, từ trường quanh thân vặn vẹo.
Giang Thần cảm nhận được lực lượng thần long từ trên người hắn, cho nên cũng suy đoán đối phương hẳn là Hoàng tộc của Phi Long hoàng triều, nắm giữ hoàng huyết.
- Chiến Long Lăng Tiêu!
Trương Thiên Nhất lần nữa tấn công tới, kiếm thế hiện lên biến hóa rất rõ ràng, vẫn thế không thể đỡ như cũ, không mất đi sự sắc bén của kiếm, lại có sức mạnh dâng trào ra giấu diếm ở trong đó.
Hắn đã dung hợp hoàn mỹ hai thứ vào bên trong kiếm trong tay, Giang Thần cũng đã biết tại sao hắn lại có danh tiếng cao như vậy, quả thật đối phương cũng có chút bản lĩnh.
- Điểm đáng tiếc chính là, ngươi gặp phải ta.
Giang Thần cầm kiếm nghênh đón, sức mạnh kiếm đạo không có cách nào vận dụng được lực lượng thần long, nhưng ngoài nó ra, các sức mạnh khác đều có thể phát huy ra được.
Kiếm thế của hắn ở trong khoảnh khắc đã bạo phát, nương theo tiếng gió gào thét, vô số đạo sấm chớp lóng lánh ở giữa trời, mỗi một đạo đều to bằng cánh tay.
- Lôi điện? Hắn lại nắm giữ lực lượng lôi điện sao?
Có người không kìm lòng được kêu lên, không nói đâu xa, chỉ riêng việc có thể điều động sấm sét cũng đã là chuyện cực kỳ kinh người rồi.