- Có thể để cho ta xem một chút được không?
Giang Thần nói.
Đám người Trầm Hoan sững sờ, đưa tấm nhật báo Thánh thành cho hắn.
- Ngươi biết những văn tự này hay sao?
Lữ Phi hiếu kỳ nói.
Giang Thần đến từ Thập vạn đại sơn, đó là nơi cằn cỗi nhất trong Đại Hạ vương triều, người xuất phát ở nơi đó làm sao có khả năng có học thức mà bọn họ cũng không sánh nổi được chứ?
Giang Thần không hề trả lời, sau khi xem xong nội dung dưới tiêu đề, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Xem ra có rất nhiều người bất mãn đó.
- Đúng vậy.
Nam Công có chút bất ngờ, cũng không che giấu cái gì cả.
- Giang Thần, đã xảy ra chuyện gì?
Năm người kia đứng ngồi không yên, mở miệng dò hỏi.
- Nội dung dưới tiêu đề này chính là cái nhìn đối với những người tiến tu mà đến như chúng ta, nói đơn giản, Thánh thành thậm chí cả Long vực không quá xem trọng chúng ta, cho là chúng ta sẽ lãng phí tài nguyên của Thánh viện.
Chuyện này đã được đăng báo, cho nên Nam Công cũng sẽ không chú ý nếu như Giang Thần nói ra chuyện này.
Trên thực tế, bây giờ Giang Thần nói cũng còn tốt, chờ tới khi những người khác tự mình đi tới Thánh Viện mới biết được thì cũng không tốt. Cho nên nói ra bây giờ cũng tiện để chuẩn bị tâm lý.
Có điều cũng phải nên giải thích một chút mới được.
Nam Công nói:
- Thánh Viện là một nơi mà tất cả mọi người đều ngóng trông, Thánh Viện cũng sẽ tích cực chiêu thu đệ tử từ tông môn, gia tộc hoặc là thư viện, tự nhiên yêu cầu cũng là cao nhất. Vì lẽ đó rất nhiều người đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
- Bây giờ các ngươi tiến vào Thánh Viện tiến tu, rất nhiều người cho rằng đệ tử đến từ các vực không đạt tới tiêu chuẩn chiêu thu phổ thông của Thánh Viện, so với việc lãng phí tài nguyên, không bằng chiêu thu từ Long vực thì hơn.
- Đây là chuyện thường của con người, các ngươi không cần để ý, trừ một chút phiến diện và ánh mắt lạnh lùng ra, Thánh Viện đối xử với tất cả đều bình đẳng như nhau.
Nam Công thừa nhận lời nói của Giang Thần, an ủi bọn họ.
Có điều sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, tâm tình của mấy người đã không có rộng rãi như lúc vừa mới bắt đầu nữa, bọn họ đã biết trong vòng một năm sau mình sẽ sẽ đối mặt với khiêu chiến ra sao.
Lúc này, cơ quan giống chim lớn đã hoàn toàn dừng lại, đám người Giang Thần phát hiện ra đã đến Thánh Viện.
Là quần thể kiến trúc to lớn nhất trong toàn bộ Thánh thành, khí thế rộng rãi, chẳng khác nào hoàng cung trong kinh thành vậy.
So với hoàng cung tráng lệ, Thánh Viện tao nhã hơn, mỗi một kiến trúc đều nhìn thấy dấu vết của năm tháng, nhưng mà lại không có chút cũ nát nào cả.
Dù cho là đang ở trên không trung thì cũng có thể cảm nhận được nội tình thâm hậu của Thánh Viện, như một con cự thú ngủ say không thể quấy nhiễu vậy.
Cơ quan giống con chim lớn đáp xuống trên bãi cỏ trống trải, nơi này còn có không ít cơ quan giống như thế đang ở đó, chỗ khác nhau chỉ là màu không giống nhau mà thôi.
Dường như Thánh Viện đã sớm biết sẽ có người đến, cho nên ngay sau khi sáu người Giang Thần và Nam Công hạ xuống đã có mấy người tới đây.
Phân biệt là một vị trung niên thái dương trắng toát, mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt hiện lên một loại cương nghị khá rõ ràng.
Ở bên cạnh hắn có đứng một nữ tử trên người mặc y sam màu vàng, trên dưới ba mươi tuổi, bề ngoài tú lệ thoát tục, phong hoa tuyệt đại.
Mặt khác, còn có một vị hán tử trung niên vóc người phát tướng, và một thiếu nữ trên người mặc y phục đặc chế, da thịt trắng hơn tuyết, mỹ lệ làm rung động lòng người.
Đó là một kiện y phục màu đen, rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng tới bộ khoái nha môn, cũng làm cho thiếu nữ này trở nên anh khí anh khí bừng bừng.
- Nam Công, cực khổ rồi.
Tiếng nói của người trung niên kia rất trầm thấp, tràn ngập từ tính.
- Không thể nói là khổ cực được, đi sắp xếp cho bọn họ trước đi.
Nam Công nói.
- Sáu người sao? Xem ra những năm này Hỏa vực phát triển không tệ đó nhỉ.
Thiếu phụ xinh đẹp nói, thanh âm rất nhu hòa.
- Đúng vậy, đều là những đứa trẻ không tồi.
Nam Công nói.
Lúc này, người trung niên kia bước lên trước, sự uy nghiêm vô hình tản mát ra, đám người Lữ Phi không tự chủ được ưỡn ngực, thân thể trở nên căng thẳng.
Giang Thần cũng không bị ảnh hưởng, ánh mắt rơi vào trên người của nữ tử kia.
Nhận ra được ánh mắt của hắn, thiếu nữ kia sửng sốt một chút, mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Người trung niên nói:
- Các ngươi sắp sửa tiến tu một năm ở trong Thánh Viện, trong khoảng thời gian này không cho phép lười nhác và thư giãn một chút nào. Ta không quan tâm các ngươi đến từ nơi nào, đã từng tu luyện như thế nào, ở Thánh Viện, nhất định phải nghe theo sắp xếp và chỉ đạo, người thất bại sẽ được đưa trở về cùng ngày, ta nghĩ các ngươi cũng đã thấy được tốc độ của cơ quan rồi đó.
Những câu nói này trước đó Nam Công cũng đã nói, chỉ là không có nghiêm khắc vô tình như hắn mà thôi.
- Một năm tiến tu kết thúc, nếu như biểu hiện của các ngươi ưu tú thì có thể tranh thủ tư cách ở lại Thánh Viện.
Người trung niên lại nói.
Một câu nói khiến cho sáu người Giang Thần vừa mừng vừa sợ, đồng thời lại có chút không rõ, Thánh Viện làm như vậy, không phải là cướp người sao?
- Thánh Viện không phải là môn phái, cũng không phải gia tộc, làm việc cho Thánh Viện giống như là thuê vậy, tới lui tự nhiên, nếu như tương lai các ngươi ở lại không phải làm đệ tử của Thánh Viện mà là làm người đến từ thế lực nào đó đến Thánh Viện làm việc.
Thiếu phụ xinh đẹp kia nhìn ra bọn họ nghi hoặc, cho nên mới mở miệng nói.
Sáu người bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy.
- Các ngươi được phân đến Tây viện của ta, ta là viện trưởng Tây viện của các ngươi, Y Nguyệt Xuyên, vị này chính là tổng giáo tập đại nhân Sử Văn Cung của Thánh Viện, các ngươi rất may mắn, hôm nay giáo tập đại nhân tới Tây viện chơi cho nên mới được mời tới, bình thường sẽ không gặp mặt được.
Y Nguyệt Xuyên nói.
- Giáo tập đại nhân!
Phi Nguyệt công chúa là người có phản ứng nhanh nhất, nàng cung kính kêu một tiếng.
Những người khác chậm một nhịp, vội vã mở miệng.
Y Nguyệt Xuyên nói một ít chuyện của Thánh Viện, so với Nam Công còn tỉ mỉ hơn nhiều.
Giang Thần nghĩ vậy trong lòng nghi hoặc, rõ ràng không phải Thánh Viện ứng phó chuyện gì cho nên mới phải chiêu thu đệ tử tiến tu, thế nhưng lại đối xử rất là chăm chú.
Hắn đang muốn chờ đến lúc tiến tu kết thúc, khi đó Thánh Viện thật sự sẽ để cho bọn họ rời đi sao?
Có điều, bởi vì là Thánh Viện cho nên hắn cũng chẳng có gì đáng để lo lắng cả.
Đổi thành những thế lực khác, vô duyên vô cớ tốn tinh lực để bồi dưỡng mình, nhất định Giang Thần sẽ từ chối, vạn nhất đối phương để hắn đi làm chuyện trái với lương tâm thì phải làm sao bây giờ?
Thánh Viện thì lại không cần phải lo lắng, bởi vì đây là thế lực tượng trưng cho quang minh ở trong lòng của mọi người.
Đối với rất nhiều người mà nói, có năng lực làm việc cho Thánh Viện là một loại vinh quang vô thượng.
Vì lẽ đó những người khác rất lo lắng việc mình ở giữa đường bị đào thải.
Y Nguyệt Xuyên giới thiệu gần đủ, lúc này thiếu nữ mặt lạnh kia mới đi tới.
- Ta là đội trưởng Ứng Vô Song của Phong Kỷ đội, các ngươi là đệ tử tiến tu thì cũng phải giống những đệ tử khác, đều phải tuân thủ quy củ của Thánh Viện, một khi bị ta bắt được, mặc kệ là biết chuyện hay không, hay là lần đầu phạm tội thì ta đều sẽ nghiêm trị không tha!
Nàng nhìn qua tuổi tác gần như bằng với Giang Thần, so với năm người kia còn nhỏ hơn, nhưng khi nói chuyện lại không có chút khách khí nào cả, rất là thẳng thắn.
Bỗng nhiên, nàng nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Thánh Viện cho phép có chiến sủng, nhưng tất cả sai lầm chiến sủng phạm vào, toàn bộ đều để chủ nhân gánh chịu, nếu như vô cớ hại người thì sẽ bị chúng ta bắt giết!
Khi nói xong câu cuối cùng, con ngươi của Bạch Linh bắt đầu trở nên đỏ hồng, có điều rất nhanh nó đã biến hóa, không quan tâm ngồi ở chỗ đó, dùng móng vuốt gãi gãi chỗ ngứa của nó.
Bạch Linh đã hoàn toàn mở ra linh trí, sẽ không dễ dàng bị làm tức giận như vậy.
Giang Thần nhún vai một cái, xem như là đáp lại.
Điều này cũng làm cho ấn tượng của vị Ứng Vô Song này đối với hắn càng ngày càng kém.
- Được rồi, ta sẽ đưa các ngươi đi tới nơi ở của từng người.
Hán tử trung niên vẫn giữ yên lặng nở nụ cười, một thân thịt mỡ khiến cho mọi người nhìn qua cảm thấy hắn rất giống Phật Di Lặc vậy.
- Hắn thu được tiêu chuẩn tiến tu loại ưu, cho hắn một nơi ở riêng đi.
Nam Công chỉ tay Giang Thần.
Lời vừa nói ra, ba người Ứng Vô Song, Y Nguyệt Xuyên cùng Sử Văn Cung rất là kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người Giang Thần.
Trong đôi mắt hạnh hẹp dài của Ứng Vô Song để lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì tiêu chuẩn tiến tu loại ưu cũng có ý nghĩa Giang Thần đã có tư cách trực tiếp ở lại Thánh Viện.
- Như vậy quả thực là may mắn của Tây viện chúng ta rồi.
Y Nguyệt Xuyên nói.
Có thể nhìn ra được rất rõ ràng, nàng và Sử Văn Cung đều có vẻ hoài nghi, chỉ là không dám nghi hoặc lời của Nam Công, cho nên mới giấu lời này ở trong lòng.
- Được rồi, sáu vị tiểu hữu, cố gắng lên.
Nam Công chắp tay nở nụ cười, dường như muốn rời khỏi.
- Đa tạ ở dọc đường Nam Công đã chăm sóc cho chúng ta.
Sáu người Giang Thần lên tiếng nói cám ơn, nhìn theo bóng lưng rời đi của Nam Công.