Một khối hàn ngọc còn chưa trải qua điêu khắc, sinh ở trong đá, bên ngoài còn có đá chưa bị tách ra.
Dùng ánh mắt của Giang Thần, hắn đã nhìn ra được hàn ngọc là bên trong cực phẩm, khắc thành bội đeo ở trên người có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần, lúc tu luyện sẽ không phải chịu nhân tố hoàn cảnh làm ảnh hưởng.
- Chúng ta tiếp tục đi.
Hàn Ty Minh nói.
Trình Thanh gật gật đầu, mang theo đội ngũ di chuyển, một mặt lại cảm ứng bảo vật, lần này khoảng cách phát hiện ra càng lâu hơn nữa.
Thật vất vả mới có phát hiện, đợi đến khi chạy tới lại bị người ta cướp trước một bước.
Giang Thần từ từ hiểu rõ được linh khí thăm dò bảo vật ở trên người Trình Thanh có rất nhiều hạn chế.
Không chỉ là không phát hiện ra bảo vật di chuyển, chỉ cần bị ném vào linh khí chứa đồ, hay là giấu đi ở dưới chân núi thì rất khó phát hiện ra được.
Điều này cũng giải thích tại sao mỗi lần đều chậm chân hơn người khác một bước.
Bởi vì chỉ khi nào người khác phát hiện ra bảo vật, phá hoại kiến trúc giấu bảo vật thì mới có khả năng cảm ứng được.
Ngày thứ hai, mọi người đến một chỗ bình nguyên, bay gần nửa giờ lại phát hiện ra ở trên mặt đất có một cái khe nứt vừa dài lại vừa rộng, hình thành một cái hẻm núi ở phía dưới.
Đi xuống dưới hẻm núi, bọn họ nhìn thấy trên mặt đất có gạch đá xanh.
Mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, dùng tốc độ nhanh nhất để bay đi về phía trước.
Không bao lâu sau, tầm mắt trước mắt rộng rãi sáng sủa, ở tảng đá cuối đường là một quảng trường.
Bên quảng trường là cung điện xây dựng ở trong vách đá, giống như là chuẩn bị cho người khổng lồ vậy, chỉ riêng cánh cửa kia đã cao mười trượng rồi.
Lúc này cửa lớn mở rộng, trên quảng trường có thi thể đang nằm đó, vẫn còn ấm.
Hiển nhiên, lại bị người ta giành tới trước.
- Khí tức của bảo vật vẫn còn ở đó.
Trình Thanh bỗng nhiên nói.
Chuyện này cũng có ý nghĩa là người khác đang ở bên trong trắng trợn cướp đoạt.
- Giang Thần, ngươi thấy thế nào?
Hàn Ty Minh hỏi dò ý kiến của Giang Thần.
Sức chiến đấu của hắn trong đội ngũ chỉ đứng sau Hàn Ty Minh, vì lẽ đó quyết định của hắn không thể lơ là được.
- Bọn họ đã tìm tới nơi này, chúng ta cũng tìm tới nơi này, tới trước tới sau không sai. Thế nhưng rõ ràng nơi này là bí tàng loại cỡ lớn, chúng ta cũng đi vào tầm bảo, không chủ động khiêu khích là được.
Giang Thần đề nghị.
- Hừm, như vậy đi.
Hàn Ty Minh nghe theo kiến nghị của hắn, có điều trước khi đi vào, mọi người xem mười mấy bộ thi thể ở trên quảng trường.
- Đội trưởng, những người này không có một người nào là người của trận doanh Tà Vân điện cả.
Một người trong đó có phát hiện.
Lời này ý tứ rất rõ ràng, người ở trong cung điện dưới lòng đất, rất có khả năng là người của Tà Vân điện.
Giang Thần thân là người của Anh Hùng điện, sau khi tiến vào nhất định sẽ xảy ra ma sát.
- Vậy thì càng nên đi vào.
Giang Thần không lập dị giống vừa nãy nữa mà nói:
- Nếu như đúng là người của Tà Vân điện, ra tay chém giết không cần lý do.
- Được.
Bọn họ đang chờ câu nói này của Giang Thần, trảm yêu trừ ma không nói tới, quan trọng là bảo vật.
Đội ngũ tiến vào bên trong cửa lớn, trước mắt rơi vào trong bóng tối, thần thức bị vách tường hấp thu, không có cách nào dùng để dò đường được.
Có thể cảm giác được bên trong rất sâu, nhưng bọn họ không dám manh động, bởi vì nơi này quá yên tĩnh.
Người tầm bảo ở bên trong không thể nào làm được chuyện yên tĩnh như vậy!
- Duy trì trận hình tam giác, hành sự cẩn thận.
Hàn Ty Minh nói.
Hắn vừa mới nói xong thì cửa lớn mở rộng đột nhiên đóng lại, cuối cùng ánh sáng cũng biến mất.
- Cẩn thận!
Tiếng xé gió trình độ không giống nhau vang lên ở xung quanh mọi người, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ mỗi người.
- Là mai phục! Các ngươi tựa lưng vào nhau phòng ngự!
Hàn Ty Minh dặn dò một tiếng, nghe vị trí phát ra âm thanh, hắn chủ động xuất kích.
Giang Thần theo sát phía sau, hướng về một phương hướng khác mà ra tay, tay lên kiếm chém xuống, chém giết kẻ địch ẩn núp trong bóng tối.
Mà khi hắn đắc thủ, lại phát hiện ra có cảm giác không đúng, thứ mũi kiếm chạm vào, không phải là thân thể máu thịt, rất giống như là ván gỗ cứng rắn, được bọc một tầng sắt lá vậy.
- Là con rối! Hàn sư huynh, mau trở lại!
Giang Thần kịp phản ứng lại, vội vàng nhắc nhở một tiếng.
Đáng tiếc đã chậm một bước, bên kia một kiếm của Hàn Ty Minh đã càn quét qua, con rối dưới lưỡi kiếm chia năm xẻ bảy, nhưng cũng đã kẹp lấy kiếm của hắn.
Đồng thời cung tên từ bốn phương tám hướng phóng tới, Hàn Ty Minh vận chuyển lồng khí hộ thể, chống lại phần lớn mũi tên, thế nhưng vẫn bị mấy tên bắn trúng người.
- Đi ra ngoài trước!
Giang Thần vọt tới bên cạnh cửa lớn, đây cũng là một tấm Thiên Long môn, đang bị người ta khống chế, hắn dùng tốc độ ngắn nhất để phá giải.
Cửa vừa mở ra, đội ngũ không nói hai lời đã lao ra.
Giang Thần thì lại nhảy đến bên người Hàn Ty Minh, giải vây giúp hắn, mang tới trên quảng trường bên ngoài.
- Hả?
Giang Thần vừa đứng vững, sắc mặt đột nhiên đại biến, quát:
- Nhanh bay lên trên bầu trời!
Những người khác sửng sốt một chút, tiếp theo tức thì bay lên trời.
Sau khi độ cao đạt đến hai mươi, ba mươi thước, một vách tường vô hình nằm ngang giữa không trung, cản bọn họ lại.
Sau đó mấy giây, quảng trường bị một môn trận pháp niêm phong lại, người bên trong không ra được.
Ở các nơi trên vách đá xuất hiện từng bóng người, đang cười gằn nhìn bọn họ.
- Chúng ta trúng kế rồi.
Trình Thanh nói.
Không cần phải nói cũng biết, Giang Thần không nhớ rõ mình đã xem qua ở trên quyển sách nào, trên đó có một loại hung thú rất giả dối.
Khi đối phó với đội ngũ nhân loại, lúc vừa mới bắt đầu chỉ đả thương không giết, chờ đợi đồng bạn của người kia tới cứu viện lại ra tay.
Những người này cũng như thế, bọn họ không lấy đi bảo vật ở bên trong cung điện dưới lòng đất, để đội ngũ giống như bọn họ tới, tiếp theo tàn nhẫn giết chết, cướp đi thu hoạch của bọn họ.
Không chỉ có lấy khỏe ứng mệt mà có thể dùng nguy hiểm thấp nhất để thu được bảo vật.
- Đã có ba người chết.
Hàn Ty Minh tự lẩm bẩm một câu, thân là đội trưởng, đội viên thương vong là hắn bất lực.
- Không cần phải tự trách, cũng trách ta quá tự tin.
Sau khi Giang Thần đi tới bí tàng thuận buồm xuôi gió, làm cho hắn quên nguy hiểm, mới sẽ tùy tiện tiến vào nơi này.
Thế nhưng, hối hận và tự trách cũng không có tác dụng, Giang Thần đang nghĩ nên giải quyết nguy cơ trước mắt như thế nào.
Vị trí trúng tên trên người Hàn Ty Minh đều không phải là chỗ yếu, nhưng cả người hắn cực kỳ yếu đuối, xanh cả mặt.
- Mũi tên có độc.
Giang Thần vội vàng cho hắn ăn vào giải độc hoàn, giảm bớt tình hình xấu của hắn.
- Có thể dùng thương vong như vậy để đi ra khỏi Thiên Long môn, lại phát hiện ra trận pháp từ đầu! Ngươi rất tốt, tên là gì vậy?
Ở ngoài trận pháp, đội ngũ bố trí tất cả những thứ này đứng ở mỗi một vị trí có lợi, đội trưởng cầm đầu hỏi.
- Giang Thần.
Giang Thần trả lời thành thật, rất hiếm có, mục đích là kéo dài thời gian, tìm ra phương pháp có thể phá trận.
Lại nói tới độc của Hàn Ty Minh, chỉ cần dựa vào chính hắn là được.
- Giang Thần? Chưa từng nghe tới.
Người kia nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghi hoặc lắc lắc đầu.
Có điều rất rõ ràng có người nào đó truyền âm nói một câu, hắn ra vẻ đã hiểu ra.
- Thật ngại quá, ngoài ba mươi người đứng đầu trên Thăng Long bảng hạng nhất ra, ta không đặt ở trong lòng.
Hắn nói năng rất có lễ phép, còn trên mặt mang theo nụ cười.
Nhưng câu ba mươi vị trí đầu này rất kiêu ngạo, liếc mắt một cái đã nhìn thấy rõ mồn một.
Đồng thời lời của hắn làm cho người ta cả kinh, như vậy há không phải nói người này là nhân vật trong ba mươi người đứng đầu hay sao?
Bọn họ lại bị nhốt ở trong trận pháp, như vậy còn có thể sống sót nữa sao?!
Nghĩ đến đây, cảm giác tuyệt vọng lan tràn ở trong lòng những người còn lại.
Chỉ có Giang Thần là khẽ mỉm cười, bởi vì hắn đã phát hiện ra phương pháp phá trận.