Đệ tử nội môn của Quy Nhất kiếm phái, Hướng Lượng.
Bản thân của hắn cũng ngẩn ra, rất nhanh tay hắn đã khoát lên trên chuôi kiếm, trong mắt phun ra lửa giận.
Bị người ra mắng rác rưởi, lại còn là ở trước mặt nhiều người như vậy, tâm tư giết người cũng có.
Đám người Đàm Vân cảm nhận được sự phẫn nộ của Hướng Lượng, cả đám không tự chủ được lui về phía sau, ở dưới biểu hiện phẫn nộ của Lý Tử là nụ cười trên sự đau khổ của người khác không thèm che giấu.
Đến hiện tại, bàn tay bị Giang Thần nắm còn mơ hồ đau đớn.
Lại nhìn vẻ mặt âm lãnh của các đệ tử Quy Nhất kiếm phái khác, giống như đại họa đã rơi xuống đầu của Giang Thần vậy.
- Ngươi có biết, cái gì gọi là thoải mái nhất thời, đau đớn vĩnh cửu không?
Hướng Lượng chậm rãi rút ra một thanh linh kiếm cấp ba, lưỡi kiếm tỏa ra tia sáng chói mắt, kiếm khí sắc bén từ hai chân của hắn lan tràn ra, tạo thành một đạo kình phong.
- Kiếm khí thật mạnh! Không hổ là đệ tử của Quy Nhất kiếm phái.
Ngay cả Đàm Vân cũng không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc ở trong lòng.
Giang Thần xem thường cười nói:
- Ngươi vênh váo hung hăng chạy tới đây, tùy ý đạp lên tôn nghiêm của người khác, bây giờ nói ra dường như là người khác làm sai vậy.
Vừa nói ra lời này, vẻ mặt của đám người chung quanh hiện lên vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.
Đã đến lúc này rồi, không nghĩ tới xin tha mà còn mạnh miệng, người này có chỗ dựa gì sao?
- Người yếu, không xứng để nắm giữ tôn nghiêm.
Hướng Lượng âm thầm cảnh giác, đề phòng có người đột nhiên chạy đến.
Có điều, sau khi nhìn thấy Giang Thần lấy ra Xích tiêu kiếm, hắn đã yên tâm.
Nhất định chỉ có Giang Thần giao thủ với mình mà thôi.
- Lại là ngữ điệu buồn cười như vậy.
Giang Thần cười lạnh nói.
- Ta là sơ kỳ viên mãn, ngươi là sơ kỳ nhập môn, linh kiếm trong tay đều là cấp ba, khả năng duy nhất của ngươi chính là kiếm pháp cao hơn ta.
Hướng Lượng nói tới chỗ này, các đệ tử Quy Nhất kiếm phái xung quanh đều bật cười.
- Nhưng mà rất đáng tiếc, ta là đệ tử của Quy Nhất kiếm phái.
Một câu nói như là tuyên bố tử hình cho Giang Thần.
- Từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi đã ỷ vào thân phận này mà mắt cao hơn đầu. Khi thấy ta sử dụng kiếm thì lại muốn khoe khoang, ta rất muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu phân lượng.
Giang Thần không hề bị lay động, kiếm ý không giảm.
- Thực sự là vô tri, như vậy để cho ta tới dạy dỗ ngươi một chút đi.
- Chiêu kiếm pháp này của ta tên là Truy tinh cản nguyệt, trước tiên ta sẽ biểu diễn một lần, để ngươi xem một chút xem cái gì gọi là chênh lệch.
Hướng Lượng nói xong, kiếm vung lên, đồng thời người ở bên cạnh hắn vội vã lùi về phía sau.
Chỉ thấy người của Hướng Lượng đi theo kiếm, rất linh động, động tác huyền diệu, như linh dương mọc sừng, không có dấu vết nào để tìm kiếm.
Bỗng nhiên, một kiếm được đâm ra, ánh kiếm hình trăng lưỡi liềm làm cho từng gốc từng gốc đại thụ ngã xuống, vết cắt bóng loáng như gương.
- Kiếm thật là lợi hại!
Trái tim của Thủy Sanh rơi xuống đáy vực, nàng đã hiểu rõ tại sao Hướng Lượng lại có dũng khí biểu diễn một lần trước, bởi vì chiêu kiếm này, dù cho là ở khoảng cách gần thấy qua một lần thì cũng không phòng ngự được.
- Hiện tại, ngươi đã biết chênh lệch chưa? Quỳ xuống, lập tức vả miệng.
Hướng Lượng thu kiếm đứng lặng ở đó, ngạo nghễ nói.
Hắn nói nhiều như vậy là bởi vì không muốn động thủ thật sự, làm lãng phí thần nguyên.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Giang Thần chỉ nói ba chữ khiến cho Hướng Lượng hoàn toàn biến sắc, vẻ mặt đám đệ tử Quy Nhất kiếm phái đang tự hào liên tục giận dữ.
- Tên này thực sự là không biết trời cao đất rộng!
- Hắn muốn chết! Chắc chắn Hướng sư huynh sẽ không để cho hắn dễ chịu!
- Ta xem hắn căn bản không hiểu rõ chỗ lợi hại của chiêu kiếm này, cho nên mới kêu gào như vậy, làm như vậy không thể nghi ngờ là muốn chết.
Đệ tử của Quy Nhất kiếm phái mắng to.
- Được, rất tốt, là ngươi tự tìm chết.
Hướng Lượng hừ lạnh một tiếng, lần nữa xuất kiếm, lần này không còn là kiếm pháp cao minh đơn thuần nữa, còn có thần nguyên trải qua thần huyệt mà hóa thành.
Vì vậy, uy lực đã tăng lên không chỉ gấp trăm lần.
Mục tiêu của lần này cũng không phải cây, là cánh tay phải của Giang Thần.
Hắn muốn chém đứt cánh tay phải của Giang Thần!
- Thật là ác độc!
Người chung quanh nhìn ra điểm ấy, trong lòng cả kinh.
Giống như vừa nãy vậy, coi như biết được thì cũng không có cách nào đề phòng được một kiếm này.
Không ai ở đây có thể làm được.
Ngoại trừ Giang Thần ra.
Keng!
Trong nháy mắt Hướng Lượng xuất kiếm thì đã bị Xích tiêu kiếm của Giang Thần ngăn cản.
Nhanh như quỷ mị, một kiếm không có dấu vết mà tìm cứ như vậy đã bị phá.
Thậm chí, dáng vẻ Giang Thần xuất kiếm cũng rất tùy ý, vẻ mặt không biến đổi, rất coi thường đối phương.
- Chuyện này...
Hướng Lượng là người giật mình nhất.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Giang Thần lặp lại lời nói mới rồi, không có một chút hứng thú nào cả, thậm chí là thất vọng.
- Đệ tử Quy Nhất kiếm phái chỉ có như vậy thôi sao?
Giang Thần lại hỏi một câu, Xích tiêu kiếm đột nhiên chém về phía trước.
A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, cánh tay cầm kiếm đứt đoạn, bay lên trên không trung, sau đó lập tức rơi xuống trên mặt đất.
Cánh tay phải của Hướng Lượng, bị chém đứt!
Đối với kiếm khách mà nói, kết cục như vậy hầu như đã phá huỷ tất cả.
- Thật là ác độc!
Lại nhìn Giang Thần, vẫn là vẻ mặt muốn rời khỏi như vừa nãy, chỉ là lần này lại làm cho người ta có cảm giác không còn là sợ sệt hoặc là lo lắng nữa.
Mà là một loại miệt thị, xem thường đám người Hướng Lượng.
Buồn cười thay chính bọn họ còn muốn dây dưa không ngớt, tự mình gây ra phiền phức.
Hướng Lượng nằm trên đất, nhịn đau, quát lên một tiếng:
- Ngươi là ai! Hãy xưng tên ra, Quy Nhất kiếm phái ta sẽ không quên đi như vậy đâu!
- Thiên Đạo môn, đệ tử chân truyền, Giang Thần.
Giang Thần bĩu môi, lạnh lùng nói:
- Ta luôn sẵn sàng tiếp đón.
- Thiên Đạo môn? Đệ tử chân truyền?
- Giang Thần!
Mọi người lại cả kinh, không thể tin tưởng được mà đánh giá hắn.
Hướng Lượng không nói ra lời, Thiên Đạo môn và Quy Nhất kiếm phái đều là thập đại tông môn, là hắn tự gây phiền phức, làm đứt mất một tay, chuyện này ngay cả môn phái cũng không tiện ra mặt.
- Truyền nhân kiếm đạo, hắn chính là truyền nhân kiếm đạo!
Lý Tử thét to.
Trận chiến giữa Giang Thần và Lý Thấm đã sớm nhanh chóng lưu truyền ở trong Hỏa vực.
Chuyện khiến cho người ta quan tâm nhất chính là hai điểm Giang Thần nắm giữ Thần mạch và là truyền nhân kiếm đạo.
- Giang Thần.
Thủy Sanh nhìn bóng lưng của Giang Thần, đọc thầm cái tên này, chẳng biết vì sao, gò má nàng đột nhiên nóng lên.
- Ngươi, vả miệng, đến khi nào ta nói ngừng mới thôi.
Giang Thần chỉ tay về phía Lý Tử, vốn hắn không muốn gây phiền phức cho nàng, thế nhưng hành vi vừa nãy của nàng thì nhất định phải trừng phạt.
- Giang... Giang Thần sư huynh, ta cũng không biết là ngươi...
Vẻ mặt Lý Tử đau khổ, hối hận mà không nói ra được.
- Hừ, hiện tại biết sai rồi sao, như vậy trước đó làm thế làm gì? Nếu không phải có Giang Thần sư huynh, không biết Thủy Sanh sẽ ra sao!
Đàm Vân vẫn đứng ở phía sau nhảy ra ngoài, mặt mày hớn hở, rất là kích động.
- Không có chuyện gì, giang Thần sư huynh, tha cho nàng đi.
Thủy Sanh nói.
Nàng không muốn gây phiền toái, hi vọng chuyện này kết thúc đúng lúc.
Thủy Sanh đã mở miệng, Giang Thần đành phải thôi.
- Cảm ơn, cảm ơn ngươi.
Lý Tử cảm kích nhìn về phía Thủy Sanh.
- Được rồi, ta còn có việc, tạm biệt.
Giang Thần thu kiếm vào vỏ, muốn rời khỏi.
- Ngươi, đừng hòng đi đâu!
Vào lúc này, một tiếng gầm lên từ một nơi cách đó không xa vang lên.
Sau đó, mọi người phát hiện ra phương hướng âm thanh truyền tới xuất hiện bụi bặm và tiếng chân như tiếng sấm nổ, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ còn tưởng rằng bản thân đang ở trong chiến trường, đối mặt với kỵ binh xung kích.
Rất nhanh, một thanh niên cưỡi mãnh hổ tiến vào bên trong tầm mắt của mọi người.
Trên khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo, hai con ngươi đen mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Thần.
- Thiên Đạo môn Giang Thần, ngày hôm nay, ngươi sẽ không rời khỏi đây được đâu.
Hắn lần nữa mở miệng, ngữ khí không giống như là đang đe dọa, mà giống như đang trần thuật một sự thực đã xảy ra.
Tiếng nói vừa dứt, con rối cơ quan thú giống như thủy triều hoàn toàn vây quanh nơi này.