Ở vách núi có rất nhiều vết xe, bên trong có dầu hoả đặc thù chảy xuôi.
Giang Thần cong ngón tay búng một cái, một bó lửa rơi vào trong đó, ngọn lửa hừng hực nhanh chóng bốc lên, từng vòng lại từng vòng, rọi sáng không gian bên trong.
Tia sáng đột nhiên xuất hiện làm cho Giang Thần và Lãnh Xuy Huyết đều rất không khỏe, đề cao toàn bộ tinh thần để đề phòng.
Hai giây sau, hai người bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Trong này không ngờ lại là một cung điện dưới lòng đất, quy mô rất lớn, có hành lang, có Thiên điện.
Không biết đã có bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn có thể cảm nhận được vẻ uy nghiêm, hùng vĩ, thậm chí còn không nhìn ra được vẻ cũ nát.
Đương nhiên cung điện dưới lòng đất này sẽ không có ai, vắng ngắt.
- Cũng quá mới đi, coi như xuất hiện một người chạy đến thì cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Lãnh Xuy Huyết nói.
Giang Thần khẽ gật đầu, bắt đầu nhìn chung quanh, kiểm tra xem có đồ vật như cạm bẫy gì gì đó hay không.
- Không cần phải cẩn thận từng li từng tí một như vậy, đây cũng không phải là Hoàng lăng, chỉ là nhà kho dùng để đựng đồ mà thôi.
Lãnh Xuy Huyết phát hiện ra dáng vẻ của hắn, lập tức nói.
- Ngươi cảm thấy Thần Long hoàng triều sẽ cam tâm để bảo vật bị người khác tùy tiện lấy đi sao?
Giang Thần hỏi ngược lại.
- Ai cũng không cam lòng để đồ của mình bị người ta cướp đoạt đi, nhưng mỗi ngày đều có người bị cướp.
Lãnh Xuy Huyết nói.
- Ngươi rất có triết lý, đã như vậy…
Lời phía sau Giang Thần dùng hành động để cho hắn thấy, bởi vì Giang Thần đã đá một cước vào trên cái mông của Lãnh Xuy Huyết.
Lãnh Xuy Huyết đột nhiên không kịp chuẩn bị tiến vào cung điện dưới lòng đất, thế đi không ngừng được, vọt vào nơi sâu xa trong cung điện dưới lòng đất.
Lãnh Xuy Huyết cũng không tự tin giống như hắn nói, mà vẻ mặt rất là kinh hoảng.
Mãi cho đến lúc dừng lại, hắn cũng dùng tay để che mặt, trong nháy mắt, trong miệng hắn phát ra tiếng kêu quái dị.
Chợt, đôi tay của Lãnh Xuy Huyết vuốt thân thể, vẻ mặt báo hiệu trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi.
- Ngươi xem đi, căn bản không có chuyện gì cả!
Hắn vẫn không quên nói móc Giang Thần một câu.
Giang Thần cũng rất bất ngờ, xem ra Thần Long hoàng triều vẫn rất hào phóng, không có bất kỳ biện pháp đề phòng nào cả.
Như vậy chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn rất nhiều, hai người giống như gió cuốn mây tan mang đi tất cả đồ vật có thể có thể xưng tụng là bảo vật chuyển tới chính giữa cung điện, lại kiểm kê từng cái một.
Về linh khí, ở trên một loạt giá vũ khí của Thiên điện có mấy chục kiện linh khí cấp bảy, cấp tám.
Đây cũng coi như là một khoản tiền, mà về linh vật, có Viêm Long chi tinh trong miệng Lãnh Xuy Huyết đã nói.
Đây là một loại tinh thạch ẩn chứa năng lượng rất mạnh mẽ, đồng thời cũng có công dụng rất rộng, có thể trực tiếp dùng cho Diệt Thế đại pháo, lực sát thương sẽ còn lớn hơn nữa.
- Viêm Long chi tinh có thuộc tính rất đặc biệt, hẳn là tài nguyên năng lượng quan trọng cho vũ khí bí mật của Thần Long hoàng triều.
- Xem ra Tà Vân điện các ngươi có dã tâm rất lớn, không chỉ có diệt trừ thanh niên tài tuấn Thông thiên cảnh mà còn muốn phát động chiến tranh, một lần nữa xây dựng lên hoàng quyền sao?
Đây là chuyện mà Lãnh Xuy Huyết cũng không nghĩ tới, khi hắn ý thức được chuyện mà Giang Thần nói rất chuẩn xác, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi.
- Người này nếu như không diệt trừ, tất sẽ thành họa lớn!
Hiện giờ Lãnh Xuy Huyết đang đứng ở góc độ của Tà Vân điện suy nghĩ vấn đề.
Tuy rằng bây giờ thực lực của Giang Thần không đủ, nhưng chỉ bằng vào sức quan sát này đã rất đáng sợ rồi.
Giang Thần không để ý đến hắn mà mở một cái rương ra, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.
Trong cái rương hình vuông có hạt châu như là quả trứng gà.
Hạt châu phát ra ánh sáng, giống như không tồn tại lớp vỏ bên ngoài, thế nhưng nắm ở trên tay lại rất lạnh lẽo.
- Thần Long Châu, tài nguyên quý giá mà đệ tử hoàng thất Thần Long hoàng triều dùng để tu luyện. Nghe nói mỗi lần ban thưởng sẽ không biết vượt quá ba viên, dù cho là thiên tài ưu tú tới mấy cũng vậy.
Ngữ khí của Lãnh Xuy Huyết mang theo vẻ chấn động, bên trong rương có gần trăm khỏa, đãi ngộ của hai người ở phương diện này có thể so được với hoàng tử và công chúa năm đó.
Có điều, trong mắt hắn cũng không có tham niệm, bởi vì Thần Long Châu cũng không quá quan trọng với hắn.
- Ngươi không cần phải nhìn, ở trong Tà Vân điện chúng ta cũng có Thần Long Châu, nhưng trừ phi là người mang hoàng huyết ra, căn bản không dùng được.
Hắn còn nói với Giang Thần một câu.
- Tại sao lại không dùng được, ngươi có nghĩ tới không?
Giang Thần hỏi.
- Hả? Không dùng được thì là không dùng được chứ gì nữa.
Quả thực Lãnh Xuy Huyết không nghĩ tới vấn đề này.
- Bởi vì thứ đệ tử Thần Long hoàng triều tu luyện chính là công pháp Long tộc, Thần Long Châu chính là công cụ chuyển đổi lực lượng giữa long và người.
Giang Thần nói.
- Thật hay giả vậy?
Lãnh Xuy Huyết không tin hắn có được trí tuệ học rộng tài cao như vậy, lại hỏi:
- Nhưng theo như ngươi nói, cũng không thể giải thích chuyện tại sao không phải là người có hoàng huyết thì không thể tu luyện được mà?
- Thần Long Châu là thành phẩm, đệ tử hoàng thất chỉ cần hấp thu là được, mà Thần Long Châu, chính là mạch máu của Thần Long hoàng triều.
Giang Thần nói.
Thần Long Châu nghe qua có tác dụng gần như long châu.
Thế nhưng công hiệu của long châu không phải là loại hạt châu sản xuất với số lượng lớn này có thể so sánh được.
Lực lượng bên trong Thần Long Châu tương đương với lực lượng của thần long mà Giang Thần thông qua long châu tu luyện Long Tượng công mà có được.
Mà những đệ tử hoàng thất kia chỉ cần hấp thu lực lượng thần long là đã có thể luyện thành công pháp Long tộc.
Nghe vào rất tốt, thế nhưng, một khi mất đi lực lượng thần long, đệ tử hoàng thất sẽ bó tay toàn tập, công lực không có cách nào tăng tiến được nữa.
- Vì sao lại như vậy? Ngươi có biết không?
Lãnh Xuy Huyết nói.
Chuyện này liên quan đến một bí mật động trời của Thần Long hoàng triều, hắn không tin Giang Thần sẽ biết.
- Rất đơn giản, quân vương đầu tiên của Thần Long hoàng triều hoặc là thần long, hoặc là nhân long.
Nhân long là chỉ đời sau của thần long và nhân loại, có thể tu luyện công pháp Long tộc, luyện thành lực lượng thần long.
Lãnh Xuy Huyết sửng sốt, không khỏi bật thốt lên một tiếng:
- Ngươi còn có cái gì không biết nữa không?
- Ví dụ như ta không biết ngươi sẽ hỏi cái gì.
Giang Thần khẽ cười nói.
Lãnh Xuy Huyết không chịu được vẻ tự tin như vậy của hắn, thế nhưng hắn cũng không nói gì phản bác mà chỉ liếc mắt nhìn bảo vật trên đất, nói:
- Xem ra ngươi phải thất vọng rồi, Viêm Long chi tinh cần phải giao lên trên, mà Thần Long Châu thì lại không cần.
- Mấy chục kiện linh khí lại càng không lọt vào mắt ngươi được.
- Quả thật có chút keo kiệt, bí tàng chỉ có chút trình độ ấy thôi sao?
Giang Thần rất thất vọng nói.
- Hiểu biết của Tà Vân điện đối với bí tàng cũng chỉ có ba phần mười, chìa khoá giao cho chúng ta cũng chỉ giới hạn ở bên trong ba phần mười này mà thôi.
Lãnh Xuy Huyết nói xong lời này lập tức hối hận, thầm nói:
- Ta nói những thứ này với ngươi làm gì cơ chứ?
- Hả?
Giang Thần đột nhiên cảm giác được có một dòng nước nóng từ lòng bàn tay truyền vào trong thân thể, Thần Long Châu mà hắn nắm ở trên tay lại mất đi ánh sáng, năng lượng đã tiêu hao hết.
- Ngươi? Ngươi lẽ nào cũng là người có hoàng huyết?
Lãnh Xuy Huyết chú ý tới tình cảnh này tức thì kinh hô.
Giang Thần thì lại cảm giác được lực lượng thần long trong cơ thể đã được tăng lên, hắn lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Hóa ra là người mình, sao không nói sớm!
Lãnh Xuy Huyết bỗng nhiên nhiệt tình vỗ vai của Giang Thần một cái.
Giang Thần sửng sốt, Tà Vân điện là do tàn dư còn lại của Thần Long hoàng triều thành lập ra, mà người được cho rằng nắm giữ hoàng huyết, nhất định không tránh khỏi có quan hệ với Tà Vân điện.
- Chẳng trách vừa nãy ngươi lại biết rõ hoàng triều như thế, ta đã nói mà.
Lãnh Xuy Huyết lại nói.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Giang Thần híp mắt lại, ra vẻ nghiêm nghị nói.
Lãnh Xuy Huyết thấy dáng vẻ như vậy hắn cũng rất bất ngờ, cũng có chút không xác định, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi.
Giang Thần cũng dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn.