Điềm Tâm bực mình gạt tay ra, cô còn đang nằm mơ được ăn, người nào không hiểu biết lại đến quầy rầy cô.
- Hiểu Điềm Tâm!
Trần Diệc Nhiên không còn sức nhẫn nại, kéo hai lỗ tai thỏ, xách Điềm Tâm từ trong hộp quà ra ngoài.
- Á?
Điềm Tâm mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn vào gương mặt tuấn tú kia một hồi lâu, sau đó mới phản ứng dậy, là Trần Diệc Nhiên?
- Haha, giáng sinh vui vẻ!
Điềm Tâm có chút xấu hổ đứng dậy, quay qua Trần Diệc Nhiên cười tươi. Anh có chút buồn cười nhìn bộ dạng Điềm Tâm mặc bộ đồ con thỏ, trên đầu cô là hai cái tai lông xù dựng thẳng đứng, so với anh cao hơn một chút. Anh vòng ra sau lưng cô nhìn từ trên xuống dưới, thấy trên mông còn có một cục đuôi thỏ. Trần Diệc Nhiên nhéo má Điềm Tâm một cái, buồn cười hỏi:
- Em làm gì vậy? Muốn làm nhi đồng của Nhạc Viên Con Rối à?
- Không đúng! Đây là trang phục của nàng thỏ!
Điềm Tâm vô tội nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn bộ trang phục to lớn, dưới hai tay còn có một đóa hoa, cô cười cười:
- Thế nào, đáng yêu không?
-...
Trần Diệc Nhiên trân trân nhìn cô, sau nửa ngày mới lên tiếng:
- Em có biết nàng thỏ là cái gì không?
Điềm Tâm gật đầu, chỉ vào quần áo.
- Con thỏ!
Sau đó chỉ vào mặt mình:
- Cô nàng!
Trần Diệc Nhiên đầy vạch đen, câm nín.
- Anh Nhiên, anh xem món quà này không phải rất thú vị sao?
Điềm Tâm thấy Trần Diệc Nhiên ôm đầu, nhỏ giọng hỏi, cô dựa sát vào anh một chút lại ngửi thấy trên người anh phảng phất mùi rượu:
- Anh còn uống rượu nữa?
- Ừ, có uống một chút.
Trần Diệc Nhiên đem áo khoác cởi ra, treo lên giá, sau đó đi vào bên trong nhà ăn, bàn cơm thịnh soạn đã được chuẩn bị kỹ càng cho đêm giáng sinh.
- Đây là...
Trần Diệc Nhiên cầm một tờ giấy đặt ở món bánh ngọt, nhìn kỹ một chút chỉ thấy trên đó viết ba chữ: Mời thưởng thức
- Đây là bữa tối chuẩn bị cho anh, có điều hình như nguội mất rồi.
Điềm Tâm vẫn mặc bộ quần áo thỏ bông nhảy đến bên người Trần Diệc Nhiên, Trần Diệc Nhiên, có chút ngượng ngùng nói:
- Em làm không nhiều lắm, nhưng mà những món này đều là sở trường của em đấy!
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy ý tứ nhìn Điềm Tâm.
-...
Căn phòng im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên âm thanh trầm thấp của Trần Diệc Nhiên vang lên:
- Là ai đưa ra chủ ý này?
Điềm Tâm không hiểu Trần Diệc Nhiên muốn nói gì:
- Hả?
- Trang phục thỏ bông, tờ giấy mời thưởng thức...
Trần Diệc Nhiên giơ tờ giấy trong tay lên trước mặt Điềm Tâm, trên lý luận mà nói, tờ giấy " mời thưởng thức" này hẳn phải treo trên người nàng thỏ, có điều Điềm Tâm hiểu lầm ý của người nghĩ ra cách này.
Điềm Tâm nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Trần Diệc Nhiên, chần chờ rất lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói:
- Là... Thẩm Tâm chỉ em...
Trần Diệc Nhiên chậm rãi đứng trước mặt Điềm Tâm, đôi mắt sâu tĩnh mịch hơi rũ xuống, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ, chợt nói:
- Điềm Tâm, có biết vì sao anh luôn nhất quyết nói em là một đứa trẻ không?