Mục lục
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong miệng anh vẫn còn thoang thoảng mùi rượu vang, tùy ý mà xâm chiếm lấy cô.

Điềm Tâm vốn dĩ đã có chút choáng váng, lại bị anh ném một cái, trước mắt giờ như bay lên tận sao Kim.

Giờ phút này bị anh dùng miệng ngăn chặn, thô bại bừa bãi mà hôn, Điềm Tâm cảm thấy hô hấp ngày càng dồi dập, tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Cái cảm giác hít thở không thông này, lại có chút khó chịu, lại mang theo cảm giác không sao nói ra được, làm cho cô không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng.

“Ân…”- Một tiếng rên rỉ từ trong miệng cô phát ra.

Đôi mắt Trần Diệc Nhiên càng thêm thâm trầm, bàn em to lớn ấm áp của anh đã trực tiếp chuyển ra sau lưng cô, nhẹ nhàng động vài cái, liền cởi được dây nội y của cô.

“A…A..”- Đôi mắt ngấn nước của Điềm Tâm lặng lẽ mở to, trong lòng đột nhiên cảm giác được tia nguy hiểm.

Trần Diệc Nhiên cũng không cho cô có cơ hội nói chuyện, cái lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi xinh xắn của cô, mút lấy, chuyển động, mỗi khi cô có ý muốn tránh đi, liền không chút do dự đuổi theo, không để cho cô có cơ hội tránh né.

Điềm Tâm đầu óc đã choáng váng, trước ngực ấm áp, nội y của cô đã bị cởi bỏ, bàn tay của Trần Diệc Nhiên đã tiến vào, che trước ngực mềm mại của cô, làm cô không khỏi giật mình một cái.

“Điềm Tâm…”- Trần Diệc Nhiên thủ thỉ mà gọi tên cô, lại hôn nhẹ lên emi cô.

“Nhiên….ca ca….”- Điềm Tâm thở hổn hển, cảm nhận được không khí nóng lên, không tự chủ mà yêu kiều đáp lại.

“…”- Trần Diệc Nhiên cúi người, khóe môi di chuyển dọc theo vành emi cô, rồi trượt xuống cổ cô.

“Đừng…ngứa quá….”- Điềm Tâm nhịn không được rụt cổ lại, muốn tránh né đôi môi của anh.

“Đừng lộn xộn”- Trong thanh âm của Trần Diệc Nhiên có chút kiềm nén, một tay khác lại giữ lấy cô.

Điềm Tâm đã lấy lại được chút tinh thần, nhìn bộ dáng nhíu mày của Trần Diệc Nhiên, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “ Nhiên ca ca, anh làm sao vậy? Anh tức giận sao?”

“…”- Trần Diệc Nhiên không nói gì, chỉ tiếp tục lưu lại một ấn ký trên chiếc cổ trắng nõn của cô.

“Vì sao….A….Em đã làm sai chỗ nào?”- Điềm Tâm vẫn không hiểu được vì sao tự nhiên Trần Diệc Nhiên lại giận: “Anh không thích quà sinh nhật của em sao?”

Động tác của Trần Diệc Nhiên thoáng dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn thẳng vào khuôn mặt ủy khuất của cô, sau nửa ngày vẫn không nói lời nào.

“Thật sự không thích sao?”- Điềm Tâm nhìn anh, nhịn không được có chút thất vọng- “Vì sao…rõ ràng búp bê kia được làm rất tinh xảo mà?”

“Em cố ý phải không?”- Trần Diệc Nhiên cố gắng kiếm chế cơn thịnh nộ của mình, hỏi Điềm Tâm.

“Hả?”- Điềm Tâm trong thời gian ngắn chưa kịp phản ứng.

“Là em cố ý lựa một món quà như vậy cho anh phải không?”- Trần Diệc Nhiên lạnh lùng hỏi Điềm Tâm.

“Em…”- Điềm Tâm nhịn không được liếm liếm môi mình, nhẹ giọng đáp lại: “Nếu anh không thích liền nói…Sao tự nhiên hung dữ với em như vậy?”

“Anh đã nói rồi”- Tay Trần Diệc Nhiên đột nhiên nhéo một cái không nặng không nhẹ lên trước ngực mềm mại của cô- “Anh không cần búp bê giúp giải quyết nhu cầu gì cho anh hết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK