-Nói giỡn chơi thôi mà, làm gì căng thế?
Nói thế nào thì Trần San San và Trần Diệc Nhiên cũng đã quen nhau từ bé, thật sự thì tâm trạng không tốt của người anh trai đang ở trước mặt cô lúc này, cô cũng có thể nhìn ra được, nên lập tức cô không dám mở miệng đùa Diệc Nhiên nữa.
-Thôi, tôi đi nhà vệ sinh một lát nhé! - Điền Tâm nhận ra không khí đang căng thẳng của hai người kia thì cũng dè dặt lên tiếng.
-Ừ, đi đi - Trần San San gật gật đầu.
Điềm Tâm đứng dậy, tiến về phía người nhân viên phục vụ đang đứng để hỏi toilet ở đâu.
Đôi mắt sâu thẳm của Diệc Nhiên cứ nhìn theo cái bóng của Điềm Tâm đang dần khuất, lúc này anh mới bình tĩnh đứng dậy, nói với San San:
- Anh cũng đi vệ sinh một lát, em cứ ngồi ngắm cảnh đi.
-Hả? - Trần San san tiếp tục gật gật đầu, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà cứ cúi mặt vào điện thoại.
Điền Tâm đứng trước tấm gương trong toilet, nhìn mình với vẻ mặt ủ rũ, bất giác cô tự cười với chính mình, nhưng xem ra cái bộ dạng này thật sự trông còn nực cười hơn so với lúc cô khóc.
-Haizz....- Điền Tâm thở dài một hơi, nhưng rồi cũng không thể nào mà lấy lại tinh thần được: - Được rồi, cứ như vậy đi đã.
Cô quay người đi ra ngoài.
Từ cuối hành lang, Trần Diệc Nhiên chậm rãi tiến về phía cô, Điềm Tâm sửng sốt một chút, nhưng cũng ý thức lại được, Trần Diệc Nhiên cũng đi toilet thôi mà. Vì vậy, cô cũng vội cúi đầu chào một cái rồi định cứ như vậy mà lướt qua anh ta cho xong.
Chỉ tiếc là không như mong muốn. Lúc đi ngang qua Diệc Nhiên, hắn đột nhiên duỗi cánh tay to và thon dài ra, cố gắng nắm được cổ tay của cô, trầm giọng: "Điềm Tâm".
-Anh làm gì vậy? - Theo phản xạ tự nhiên cô ngẩng đầu,đôi mắt trong veo có chút hoảng sợ, nhìn Trần Diệc Nhiên.
Hắn ta chau mày, nhìn cô mãnh liệt, đôi mắt cuồn cuộn những con sóng lớn, dường như có thể không chứt lưu tình mà nuốt sống cô bất cứ lúc nào. Nhưng rồi cuối cùng thì cảm xúc của hắn cũng trở lại bình thường.
Hắn dùng hết sức nắm chặt lấy cổ tay Điềm Tâm, khẽ nói: - Anh xin lỗi.
-Hả? - Điềm Tâm nghĩ ra cả trăm câu mà Diệc Nhiên sắp nói, nhưng cô thật không ngờ, ba chữ kia anh ta cũng biết nói ra sao.
-Đêm Giáng sinh lần đó lẽ ra anh không nên đối xử với em như vậy. - Đôi mắt sâu thẳm của Diệc Nhiên rũ xuống, nhìn thằng vào đôi mắt cô, tay hắn thì vẫn nắm chặt cô.
Điềm Tâm cảm thấy thật nực cười:
-Lần trước nói tôi ngây thơ là anh, bây giờ đến xin lỗi tôi cũng là anh. Trước đó nói tôi còn nhỏ chính là anh, về sau gạt tôi qua nấu cơm cho cũng là anh. Trần Diệc Nhiên, bộ anh thấy tôi dễ trêu chọc lắm sao??Đúng là tôi nhỏ hơn anh bảy tuổi, nhưng không có nghĩa anh có quyền trêu đùa tôi như vậy, lúc anh thích thì thì thân thiết với tôi, lúc không thích thì anh lại giả bộ bề trên với tôi, nói tôi chỉ là một đứa trẻ, rốt cuộc thì anh muốn cái gì đây??Anh ỷ tôi thích anh mà có thể tỏ ra kiêu ngạo,muốn làm gì thì làm ư???
-Điềm Tâm...- Trần Diệc Nhiên nhíu đôi lông mi thanh tú,đột ngột dùng sức đẩy cô ngả ra sau bức tường hành lang, một cánh tay chống thẳng vào tường chỗ cạnh đầu của cô, chóp mũi gần kề với chóp mũi cô, nói rõ từng chữ:
-Anh trong mắt em thực sự xấu xa đến vậy sao?