“Lisa mua.” Lục Dật Tiêu có chút bất đắc dĩ nhìn phòng, sau đó thành thật nói với Thẩm Tâm: “Em đừng hiểu nhầm anh… Lisa là cháu gái anh, từ nhỏ con bé lớn lên ở ngoại quốc, nên tư tưởng cũng phóng khoáng hơn rất nhiều… Mặc dù nhà con bé có vai vế nhỏ hơn nhà anh một chút, nhưng thật ra con bé chỉ kém anh 2 tuổi.”
“A…” Thẩm Tâm ý vị nhìn anh ta một cái, sau đó không nói lời nói.
“Anh nói thật mà…” Lục Dật Tiêu có chút đau đầu, nhìn Thẩm Tâm nói: “Em chưa từng tiếp xúc với con bé thôi, con bé này tuyệt đối là người khó chơi nhất nhà anh, khi còn nhỏ có một lần con bé về nước, quậy phá khiến nhà anh phải gà chó không yên, gần đây lại không biết con bé bị trúng gió nào nữa, lại muốn về nước, đến thành phố W chơi, ông của anh liền bảo anh dẫn theo con bé, nói là từ nhỏ hai bọn anh đã thân thiết.”
“Tiểu Điểm Tâm, em phải tin tưởng anh, tuyệt đối đừng hiểu lầm, trong khoảng thời gian này anh bị con bé quấn quýt cũng không có cách nào, cho nên mới không thể nhắn tin cho em biết.”
“A…” Thẩm Tâm lạnh nhạt đáp một tiếng.
Nhất thời Lục Dật Tiêu cũng không biết nên giải thích như thế nào, anh ta nhìn những túi đồ trên mặt đất một cách bực bội, hận không thể ném tất cả ra ngoài.
“Cho nên một tuần nay hai người đều ở chỗ này?” Thẩm Tâm lạnh hùng hỏi.
“Bọn anh không ở cùng một phòng!”
“Vậy những đồ này…” Điềm Tâm có chút không dám tin nhìn túi mua sắp đầy trên đất, đây đều là quần áo của phụ nữ.
“Là do phòng của con bé đã chật đến mức không chứa nổi nữa, con bé mới đem sang đây.” Lục Dật Tiêu nghiêm túc giải thích.
“Vậy vừa rồi cô ấy không mặc quần áo…” Điềm Tâm yếu ớt hỏi tiếp.
“Con bé đang thử áo tắm vừa mới mua… Tuyệt đối không phải là mặc quần áo!” Lục Dật Tiêu nhăn nhó giải thích: “Hơn nữa dù sao con bé cũng là cháu gái anh, làm sao anh có thể ra tay được cơ chứ!”
“Nhưng mà hình như cháu gái anh rất không hoan nghênh em đấy.” Thẩm Tâm lạnh lùng nói: “Dù sao, lần này em vốn định đến thành phố W cho anh một món quà bất ngờ, không nghĩ tới lại là anh cho em một niềm vui bất ngờ đấy.”
“Ý em là sao?” Lục Dật Tiêu hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Thẩm Tâm chằm chằm, do dự hỏi.
“Em không biết anh cố tình hay không, chỉ là chuyện như vậy đã xảy ra lần thứ hai rồi.” Thẩm Tâm nhìn Lục Dật Tiêu chằm chằm, nhẹ nhàng nói: “Lần trước anh thử thăm dò tình cảm của em đối với anh, lần này rõ ràng anh có thể nói cho em biết anh đang làm gì, nhưng anh lại không, thậm chí mới 10 phút đồng hồ trước thôi, khi em gọi điện thoại cho anh, anh còn nói với em rằng mình đang họp. Lục Dật Tiêu, thật ra trong lòng anh, em vốn không đáng để tin tưởng một chút nào, có đúng không?”
“Không phải…” Lục Dật Tiêu vội vàng phủ nhận, sau đó nhìn Thẩm Tâm, không nói lời nào.
“Vậy anh có biết, vì sao đã lâu như vậy rồi, mà em vẫn không dám xác định tình cảm của anh dành cho em là gì không?” Thẩm Tâm ngẩng đầu, nhìn Lục Dật Tiêu, lạnh nhạt hỏi.
“Anh…” Lúc đầu Lục Dật Tiêu còn định nói gì đó, nhưng lại do dự, đến cuối cùng thì lại lắc đầu.