Vì sao chứ...
Rõ ràng anh Tiêu cũng lớn hơn Thẩm Tâm bảy tuổi, vì sao anh ta có thể yên tâm ôm Thẩm Tâm, luôn tự nhiên ân ái, mà anh họ cũng lớn hơn cô bảy tuổi lại chỉ xem cô như một đứa trẻ thôi?
Em gái anh! Thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau là rất giỏi sao? Điềm Tâm căm giận nghĩ ngợi, lại nói hồi còn bé cô cũng đã từng gặp anh họ vài lần mà... Tuy rằng cô không nhớ rõ, thế nhưng tổ tiên hai nhà có giao tình, đến thế hệ của các cô, tuy rằng đã mờ nhạt đi một ít, thế nhưng lễ tết vẫn sẽ ghé thăm. Nói đi cũng phải nói lại, tại sao hồi nhỏ cô không ra tay với anh họ chứ.
Điềm Tâm trở mình, nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt ừng ực nước nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu không tự chủ hồi tưởng lại tình tiết lần đầu tiên cô rung động với Trần Diệc Nhiên.
Hẳn là ba tháng trước, lúc bố mẹ cô tổ chức lễ ăn mừng cô đậu trung học đã mời một số người thân bạn bè đến cùng ăn ơm.
Chính là ở trên bàn rượu hôm đó, lần đầu tiên (cô cho rằng đây là lần đầu tiên bởi vì chuyện lúc bé cô hoàn toàn không nhớ rõ) nhìn thấy Trần Diệc Nhiên vừa du học từ Pháp về.
Cô còn nhớ lúc ấy, bố mẹ cô đã kéo cô đến trước mặt Trần Diệc Nhiên, cười nói:
- Điềm Tâm, nhanh chào anh đi.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên trong mùa hè lại mang âu phục, áo sơ mi thắt caravat, trong lòng thầm nghĩ một chút... Ừm, mặc tây phục có lẽ là chú nào đó... Vậy nên sau đó, cô ngọt ngào lên tiếng chào anh:
- Chào chú ạ.
Một giây sau cô rõ ràng nhìn thấy, đôi môi trên gương mặt thanh tú của Trần Diệc Nhiên cong lên.
Những ngời chung quanh hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, bố mẹ cô và những người quen biết xung quanh nhất thời không nhịn được mà bật cười.
Thậm chí cô còn nhớ rõ, mẹ cô đã cười đến mức thở không ra hơi, nhìn cô buồn cười nói:
- Theo bối phận mà nói, con nên gọi cậu ấy là anh họ, tuy nhiên cậu ấy cũng chỉ hơn con bảy tuổi thôi.
- À... Chào anh họ...
Điềm Tâm lập tức quẫn bách, giọng nói yếu ớt vang lên. Mọi người lại được một trận cười vang.
Điềm Tâm hoàn toàn mơ hồ, chẳng lẽ cô chào không đúng sao? Mà Trần Diệc Nhiên cũng chỉ nhìn cô một cái, gật nhẹ đầu rồi không nói gì nữa.
Được rồi, chấm dứt hoài niệm. Nói tóm lại, Điềm Tâm cảm thấy lần đầu tiên cô gặp Trần Diệc Nhiên thật sự rất quẫn bách.