Edit: Bỉ Ngạn
"Bạn thân yêu, cậu có biết không,từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần nói dối, cậu lại nhịn không được dậm chân, giọng nói cũng bất giác trở nên lớn hơn." Thẩm Tâm vẻ mặt đồng tình nhìn Điềm Tâm, ngữ khí bình tĩnh mà tự thuật nói.
“……” Điềm Tâm bị bắt trúng tim đen nên im lặng.
Cô xoay người sang chỗ khác, yên lặng mà đi phía trước đi, không nghĩ lại cùng Thẩm Tâm nói một lời.
“Ai nha, đừng như vậy, có cái gì ngượng ngùng, hai ta ai với ai a.” Thẩm Tâm tiến lên vỗ vỗ bả vai Điềm Tâm, cười hì hì hướng tới nàng nói.
“Không muốn nói chuyện…… Tâm sẽ mệt chết đó……” Điềm Tâm cắm đầu đi về phía trước, không để ý tới Thẩm Tâm.
“Đừng như vậy.” Thẩm Tâm đi theo phía sau Điềm Tâm, một bên hướng tới phòng học, một bên hảo thanh an ủi cô: “Tớ không phải cố ý, ai bảo tớ sinh ra đã thông minh như vậy, ai? Ai? Cậu sao lại càng chạy càng nhanh, không phải chân cậu đau sao?” Thẩm Tâm duỗi tay bắt lấy cánh tay Điềm Tâm, ý bảo cô đi chậm một chút, “Cậu mất hứng rồi a?”
“Đúng vậy.” Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tâm, rầu rĩ nói: “Vì cái gì tớ lại bị Trần Diệc Nhiên ăn gắt gao như vậy.”
“Người khắc có mệnh.” Thẩm Tâm nhịn không được bật cười.
Nhìn thấy Điềm Tâm có xu hướng chạy ngày càng nhanh, cô ta nhanh chóng đuổi theo, cười hì hì nói: “Đừng mất hứng, muốn làm như thế nào, cậu mới nguôi giận a??”
“Ăn Lục Dật Tiêu.” Điềm Tâm đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt rầu rĩ nhìn Thẩm Tâm nói: “Sau đó hung hăng mà khi dễ anh ta.”
“A?” Thẩm Tâm sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại.
“Tớ sợ cả đời đều không thể địch lại Trần Diệc Nhiên, vì vậy chỉ có thể cậu đi đối kháng Lục Dật Tiêu, như vậy tớ mới được an ủi một chút.” Điềm Tâm thuận miệng biện một cái lý do, hướng tới Thẩm Tâm nói.
“Nga.” Thẩm Tâm quay đầu đi, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nhỏ giọng nói: “Tớ suy xét một chút.”
“OK.”
Hai người lặng lặng không nói gì nữa suốt trên đường đến lớp.
Thời gian trôi đi thật nhanh, Điềm Tâm đã đem mình cùng Thẩm Tâm quên hết mọi chuyện.
Chớp mắt, đến đại học năm thứ nhất rồi lại đến thời gian được nghỉ đông.
Hoàn thành khóa học cuối, Điềm Tâm cùng Thẩm Thân vui mừng quay lại ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Phan Đình cùng Hải Phỉ Tư cũng tràn đầy hạnh phúc. Phan Đình một bên thu dọn đồ đạc, một bên ca hát.
Điềm Tâm quay đầu, thấy tâm tình Phan Đình rất tốt, nhịn không được cười hỏi: “Tiểu Phan, điểm khảo sát của cậu rất tốt a, xem ra rất cao hứng nha?”
“Hắc hắc, cũng bình thường thôi, dù sao đều đã thi xong rồi, còn nhớ đến những cái đó làm gì, nhanh chóng về nhà mà thả sức nghỉ ngơi và chơi thả ga đi.” Phan Đình một bên đem trong ngăn tủ ra một bộ áo lông bỏ vào túi, một bên hướng Điềm Tâm cười hì hì nói.
“Cậu a, là về nhà gặp bạn trai cậu a.” Hải Phỉ Tư vẻ mặt bỡn cợt nhìn cô nói.
“Ân? Bạn trai? Cái kia là chém đàn ông thành mảnh vụn sao?” Điềm Tâm sửng sốt, nhịn không được liền hỏi.
“Không phải rồi.” Phan Đình đứng dậy, nhìn Điềm Tâm nghiêm túc nói: “Cậu mỗi tuần đều phải đến Z thị cùng Trần Diệc Nhiên hẹn hò, tự cậu nên yêu cầu một chút, cậu đã bao lâu rồi không quan tâm đến đời sống sinh hoạt của người ta rồi?”
“Từ lần trước chúng ta để cho Tô Việt dẫn theo bạn anh ta tới giả vờ làm bạn trai của tớ, mấy người mới xỉn chút đã bắt đầu hồi tâm chuyển ý, quấy rầy tớ đủ loại, nói cái gì anh ta vẫn cảm thấy tớ được a, hở chút là nói tớ là người anh ta nhất mực chung tình rồi trong lòng anh ta chỉ có mình tớ. Lúc đầu tớ còn rất cảm động, thế nhưng về sau khi nghe anh ta nói những lời này, trong khi là đã có bạn gái, tớ liền cảm thấy ghê tởm.”