“ Hoa Cường Bắc? Làm gì?” Vẻ mặt ĐIềm Tâm vô cùng nghi hoặc mà nhìn về phía anh ta.
“ Khu vực lắp ráp điện thoại trong nước.” Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt trả lời.
“ Điện thoại di động em cũng giao cho thầy rồi, thầy dù sao cũng nên nói cho chúng em biết phải ở chỗ này bao lâu chứ?” Thẩm Tâm cắn cắn môi của mình, không quá cao hứng hỏi.
“ Một tháng, khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự.” Giang huấn luyện viên xoay người, trở lại trước bàn làm việc của mình, kéo ra ngăn kéo, đem linh kiện di động một đống lộn xộn bỏ vào, sau đó mỉm cười hướng cô nói: “Chờ cô hoàn thành đợt huấn luyện quân sự, tôi sẽ trả lại cho cô.”
“… Một tháng?” Thẩm Tâm nhịn không được nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Điềm Tâm đồng dạng mặt cũng xám như tro, tiếp tục hỏi: “Thế nhưng là thời gian biểu đưa cho chúng em cũng chỉ có hai tuần lễ trong chương trình dạy thôi a.”
“ Ừm, đó là bởi vì chương trình học sau nửa tháng đó cùng với chương trình học nửa tháng này là giống nhau, cho nên liền không có ghi lặp lại.” Giang huấn luyện viên thập phần bình tĩnh mà trả lời lại.
“ Trời ạ…” Điềm Tâm trợn trắng mắt, hận không thể ngất đi.
“ Một tháng?” Trần Diệc Nhiên cũng khẽ cau mày, liếc nhìn Giang huấn luyện viên một chút, sau đó thấp giọng nói: “ Là nói một tháng này cũng không thể về nhà?”
“ Không sai biệt lắm đâu.” Giang huấn luyện viên gật gật đầu:
“ Trường học của các cậu về sau mỗi năm khi tân sinh nhập học, đều phải ở cái địa phương này học huấn luyện quân sự, sinh viên, chịu chút khổ, đối với chương trình học sau này sẽ giúp ích rất nhiều.”
Vẻ mặt Điềm Tâm sầu não, biểu tình trên mặt Thẩm Tâm cũng không tốt gì.
Ngược lại là, Trần Diệc Nhiên cùng Lục Dật Tiêu hai người đều tự liếc mắt nhìn vợ của mình, sau lại cùng Giang huấn luyện viên tán gẫu một số chuyện lý thú thời điểm bọn họ còn đi học.
Trước khi đi, Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt cúi đầu, nhìn Điềm Tâm một chút, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, giọng điệu chậm rãi nói: “ Hảo hảo mà ở lại chỗ này, nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện vừa qua.”
“…” Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến mà nhìn về phía anh, cảm thấy lời này có chút khó chịu.
Hảo hảo ngồi không ở đây, nghiêm túc cải tạo.
Đại ca, anh vốn là muốn nói như vậy hả?
Có lẽ là ánh mắt Điềm Tâm biểu hiện oán niệm quá mức rõ ràng, khóe môi mỏng của Trần Diệc Nhiên rốt cuộc câu lên một độ cong đẹp mắt nói: “ Chờ lúc nào rảnh, anh sẽ tới thăm em.”
Chờ lúc nào rảnh, anh sẽ tới thăm em.
Mỗi một câu nói của Trần Diệc Nhiên, Điềm Tâm đều âm thầm lặp lại ở trong lòng một lần.
“ Anh đi về, em nhớ tự chăm sóc tốt chính mình.” Trần Diệc Nhiên hơi hơi cúi đầu, tại trên gương mặt phấn nộn của cô mà ôn nhu in một nụ hôn, cuối cùng nhìn cô cười một tiếng.
Anh đi về, em nhớ chăm chỉ cải tạo đi.
Điềm Tâm bĩu môi, âm thầm lầm bầm một chút, cuối cùng vẫn là lưu luyến không rời mà ngẩng đầu, vừa nghĩ tới chính mình phải ở chỗ này ngây ngốc một tháng, còn không có bất cứ phương thức liên hệ nào, cô đã cảm thấy buồn bực.
Lục Dật Tiêu đưa tay ôm lấy Thẩm Tâm, thập phần không yên tâm dặn dò cô nói: “ Về sau muốn gọi điện thoại, cứ nói với Giang Bắc cho em mượn, không cần lại vì anh, giả mạo chính mình là đồng tính luyến ái.”
Thẩm Tâm đầu đầy hắc tuyến mà nhìn về phía anh, trong lòng suy nghĩ, anh cũng qua tự luyến đi, ai nói em là vì anh hả, em là vì Điềm Tâm có được hay không, nhưng ngoài mặt lại vẫn là cười híp mắt nói: “ Được rồi, anh yêu, trên đường trở về chú ý an toàn.”