Mục lục
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Mấy người các cậu… Rốt cuộc là quan hệ như thế nào?” Giang huấn luyện viên nhìn chằm chằm lấy bốn người bọn họ một hồi lâu, cuối cùng tỏ rõ vẻ nghi ngờ hỏi.

“ Hừ…” Trần Diệc Nhiên khẽ hừ một tiếng, vươn bàn tay to thon dài, dùng sức kéo kéo khuôn mặt Điềm Tâm, thanh âm nhàn nhạt nói: “ Là em gái của tôi.”

“ Tôi… Anh trai của tôi…” Khuôn mặt của Điềm Tâm bị Trần Diệc Nhiên lôi kéo, giọng nói không rõ hướng Giang huấn luyện viên nói.

“ Hai người thật sự là anh em?” Giang huấn luyện viên yên tâm một chút gật đầu.

“ Ừm… Bất quá…Là anh em không quan hệ tới máu mủ.” Trần Diệc Nhiên tà mị câu khóe môi thành một độ cong, sau đó xích lại gần Điềm Tâm, tay kia cũng vươn tới vuốt vuốt đôi gò má đầy thịt của cô, đem miệng cô kéo thành một đường thẳng tắp, thanh âm lành lạnh nói: “ Cho nên, nói cô ấy là bạn gái của tôi, cũng có thể, Điềm Tâm, em nói xem có đúng hay không?”

“Hệ… Hệ…” Điềm Tâm liên tục gật đầu, phát âm không rõ hồi đáp, một đôi mắt nhu thuận như nước hiện ra tầng nước mắt trong suốt, cô nỗ lực đưa tay muốn đẩy hai tay đang ngược đãi cô của Trần Diệc Nhiên, lại như thế nào cũng không hề di chuyển.

“…” Giang huấn luyện viên nhất thời im lặng, lại xoay người lại, nhìn Lục Dật Tiêu.

“ Vợ của tôi.” Lục Dật Tiêu đưa tay, ôm bả vai Thẩm Tâm, một mặt nhàn nhã nở nụ cười, hồi đáp.

Thẩm Tâm do dự một chút, cắn răng, hướng về Giang huấn luyện viên cười tủm tỉm nói: “ Xấu hổ quá a, lúc trước lừa thầy, kỳ thật em cùng Điềm Tâm không phải là người yêu, em cùng Lục Dật Tiêu mới là một đôi.”

“…” Biểu tình trên mặt Giang huấn luyện viên, nhất thời là một biểu tình quá mức ngoạn mục.

Ánh mắt sắc bén của anh ta ở trên người Thẩm Tâm cùng Điềm Tâm quét qua quét lại vài vòng, sau đó từ kẽ răng nhẹ nhàng toát ra vài chữ nói: “ Gạt tôi sao?”

“ Ha ha…” Điềm Tâm cố nén nước mắt, hướng về phía anh ta cười cười.

“ Vậy hai người đêm hôm đó ở trên đường nhỏ đến cùng là làm gì?” Trong mắt Giang huấn luyện viên hiện ra tia ngờ vực.



Sau một lúc bên trong phòng làm việc trở nên trầm mặc, Thẩm Tâm chần chờ một chút, cuối cùng đem sự việc đêm hôm đó cùng Điềm Tâm hai người trộm lén đi ra ngoài gọi điện thoại nói ra.

Ánh mắt Trần Diệc Nhiên phức tạp liếc nhìn Điềm Tâm một chút, nghĩ không ra cô vì gọi điện thoại cho anh, thế nhưng lại 

bị nghi nhầm thành đồng tính luyến ái…

Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết tâm trạng của chính mình là gì.

Giang huấn luyện viên cuối cùng dở khóc dở cười nhìn hai cô nói: “ Cho nên hai người căn bản không phải là yêu nhau nên mới thành một đôi?”

“ Hai người bọn tôi có yêu nhau, nhưng không phải là một cặp.” Thẩm Tâm thập phần nghiêm túc mà sửa lại cách nói của anh ta.

Giang huấn luyện viên cảm thấy dường như có một trận sấm sét giữa trời quang đánh qua đầu anh.

Anh vừa mới điều chỉnh tốt tâm tình, tựa hồ… Lại phảng phất điều chỉnh thêm một lần nữa…

“ Hai người các cô nên biết, đến nơi này huấn luyện quân sự là không thể mang điện thoại di động chứ?” Nửa ngày sau, Giang huấn luyện viên mới hồi phục lại tinh thần, trừng đôi mắt, nhìn hai cô.

“ Ha ha… Ha ha…” Thẩm Tâm gượng cười, không biết trả lời như thế nào.

“ Đem di động giao ra đây, có thể miễn đi xử phạt của hai người các cô.” Giang huấn luyện viên cau mày hướng bàn bàn tay về phía hai cô.

“ Vậy thầy nói cho chúng em biết, lần huấn luyện quân sự này, chúng em phải ở nơi hẻo lánh này… Không đúng, cắm trại dã ngoại trong trại huấn luyện này ngây ngốc bao lâu?” Vẻ mặt Thẩm Tâm cẩn thận đề phòng.

“ Giao ra, tôi sẽ nói cho các cô biết.” Giang huấn luyện viên vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Tâm quay đầu nhìn thoáng qua Điềm Tâm, lại nhìn Lục Dật Tiêu một chút, cắn môi đem cái Nokia đời cũ giao ra.

“ Rất tốt.” Giang huấn luyện viên mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK