Trần Diệc Nhiên dừng động tác, hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nháy thâm thúy nhìn nàng một lúc, môi mỏng khẽ mở, thanh âm mang theo một tia đen tối cùng dụ hoặc hỏi: “Thật sự không cần sao??
Trong người Điềm Tâm xuất hiện cảm giác khó chịu không nhịn được mà uốn éo, khuôn mặt đỏ bừng
“……”
Trần Diệc Nhiên tiếp tục cúi đầu, đôi môi tiếp tục di chuyển đến phần bụng mềm mại của cô.
“Đừng……”
Điềm Tâm nhịn không được cong người lên, muốn né tránh đôi môi của hắn.
“Đừng lộn xộn.”
Trần Diệc Nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng giữ nàng lại, thấp thấp mà cảnh cáo cô, phần lưỡi trơn trượt nhẹ nhàng mà liếm cánh hoa non mềm của cô. Một vòng lại một vòng, một mạch làm Điềm Tâm nhịn không được mà run lên.
“Không cần……” Điềm Tâm có chút thẹn thùng, nhịn không được muốn trốn chạy.
Thế nhưng tay của Trần Diệc Nhiên lại mạnh mẽ mà đè cô xuống, làm cô muốn thoát cũng không thoát được.
Trần Diệc Nhiên muốn trừng phạt cô bằng cách dùng đầu lưỡi lướt qua ngụy hoa của cô, tới tới lui lui mà khiêu khích cô.
“A……” Điềm Tâm nhịn không được mà run rẩy, liều mạng dãy dụa né tránh anh.
Chỉ tiếc, cô càng muốn chạy, Trần Diệc Nhiên càng xiết chặt hơn.
Điềm Tâm cảm thấy mình tựa hồ như đang ngồi lên chuyến ca chạy đến tận trời cao, chẳng qua sau đó Trần Diệc Nhiên đột nhiên dừng động tác, cúi đầu thở hổn hển.
Cô lập tức rơi vào miên man, cảm giác run rẩy lúc đầu dần dần biến mất.
“Không cần……” Điềm Tâm có chút khó chịu mà uốn éo người, thanh âm trầm thấp nói.
“Không cần cái gì?” Trần Diệc Nhiên lại khởi động đôi tay của chính mình tiến tới bên lỗ tai của Điềm Tâm, thấp xuống hỏi nàng.
“…… Ân……” Điềm Tâm xoay đầu đi, ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt anh.
“Không cần vẫn là đừng có ngừng??” Trần Diệc Nhiên thanh âm khàn khàn mà hướng tới nàng hỏi.
Một câu vô cùng đơn giản lại khiến Điềm Tâm mặt đỏ bừng bừng.
Trần Diệc Nhiên nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, nhịn không được cười tủm tỉm, đầu ngón tay tiếp tục như có như không mà xẹt qua nhụy hoa nhỏ nhắn của cô, một chút lại một chút khiêu khích cô, thở hổn hển hỏi: “Còn muốn sao?”
“……” Điềm Tâm thẹn thùng, hận không thể đem chính mình vùi vào trong chăn.
Người này, vì cái gì luôn hỏi cái vấn đề khó có thể mở miệng.
“Ân?” Trần Diệc Nhiên lại kiên trì không ngừng mà tiếp tục khiêu khích nàng, thanh âm trầm thấp âm điệu hừ một cái tới hỏi anh.
Đôi tay mảnh khảnh của Điềm Tâm không nhịn được mà đặt lên cổ anh, dùng hành động để biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên tối lại, tiếp tục hỏi: “Trả lời anh, cục cưng.”
“Không cần……” Đôi mắt Điềm Tâm rũ xuống thầm trả lời.
“Không cần…… Vẫn là đừng có ngừng??” Đôi môi Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng hồng của cô, ở bên tai cô lẩm bẩm hỏi.
“Không cần…… Dừng……” Điềm Tâm non nớt trả lời mấy chữ sau đó hận không thể cắn rơi lưỡi của mình.
“Đó chính là còn muốn?”Đôi mắt Trần Diệc Nhiên hiện lên một tia âm hiểm, trong thanh âm mang theo một tia sung sướng, hướng tới cô hỏi.
“Ân……” Điềm Tâm đem chính mình vùi vào ngực Trần Diệc Nhiên, thanh âm nhỏ nhỏ như muỗi vậy.
“Ân là muốn hay là không cần??” Trần Diệc Nhiên vẫn như cũ không chịu buông tha cho Điềm Tâ, cười ác ý, hướng tới hỏi Điềm Tâm.
“……”
Trong lòng Điềm Tâm đột nhiên rất muốn bóp chết Trần Diệc Nhiên.
Tay của Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng đi xuống dò xét, như có như không mà trêu chọc cô.