“……”
Trần Diệc Nhiên hơi mỉm cười, không nói thêm gì thêm nữa, cầm lấy quần áo của mình đi vào phòng tắm.
Anh đứng trong phòng tắm lộng lẫy ánh đèn cùng với tường kính trong suốt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy cô đi về phía cái giường gần phòng tắm ngồi xuống, tay chống cằm, mắt chăm chú nhìn về phía phòng tắm.
Cô thấy Trần Diệc Nhiên nhìn về phía mình còn tỏ vẻ thoải mái giơ tay hình chữ V với anh.
Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng cười, đột nhiên phát hiện ánh mắt nóng bỏng ấy của cô tựa hồ…… giống như……
Thật là không thể bình tĩnh mà cởi quần áo a……
Tất nhiên đây chỉ là những suy nghĩ của Trần Diệc Nhiên nhưng trên thực tế khi cô nhìn anh chỉ thấy anh vẫn thản nhiên, bình tĩnh, nhẹ nhàng đứng trong phòng tắm cởi quần áo.
Trong phòng tắm, làn da trắng nõn của anh từ từ hiện ra mà nó như là một khối đá quý rất đẹp, lung linh phát sáng.
Cô nhịn không được mà nuốt nước miếng. Ánh mắt cô nhìn từ cái cổ thon dài rồi đi xuống dưới, xẹt qua xương quai xanh gợi cảm của anh, bờ ngực trắng nõn, rồi lại đến cơ bụng rắn chắc ……
Mặt cô càng ngày càng đỏ lên mà tay chống cằm cũng đã bắt đầu run run.
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên giống như lơ đãng liếc cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô liền muốn xem tiếp cô sẽ như thế nào, khóe môi không nhịn được mà nở một nụ cười.
Động tác cur anh rất thong thả mà lại ưu nhã từ từ cởi áo sơmi ra, sau đó hơi xoay người hướng về phía cô rồi bắt đầu thong thả ung dung cởi quần tây và thắt lưng.
Cô chỉ cảm thấy đại não của mình dường như trống rỗng, mỗi động tác của Trần Diệc Nhiên, mỗi một cái đầu ngón tay chi tiết đều trở nên vô cùng thong thả như một bộ phim. Nó cứ như vậy thật chậm thật chậm chiếu lên trong đầu cô.
Thấy Trần Diệc Nhiên đã cởi xong thắt lưng cô rốt cuộc nhịn không được liền lấy tay che mắt lại, cúi đầu xuống.
“Phụt……” Đứng trong phòng tắm Trần Diệc Nhiên rốt cuộc nhịn không được liền bật cười.
Anh chăm chú nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô trong chốc lát rồi đi đến cái kính trong suốt kéo rèm xuống.
Cô quay lưng về phía phòng tắm, tay nhỏ cố gắng vuốt khuôn mặt đang nóng bừng lên của mình, nhịn không được liền âm thầm mắng chính mình.
Rõ ràng là cô rất nhát gan vậy mà vừa rồi còn thề rằng mình tuyệt đối dám xem. Mới xem được vài phút đã thẹn thùng như vậy a. Sợ cái gì chứ! Xem một chút thì sao, đó cũng chỉ là khối thịt, nhiều nhất thì là trường lỗ kim thôi!!
Cô cứ như vậy nhỏ giọng lầu bầu, không ngừng trách chính mình.
Chờ tới khi rốt cuộc cô cũng có dũng khí quay lại xem phía trong phòng tắm.
Lại chỉ nhìn thấy một bức tường pha lê trắng bóng.
Nima!! Thế nhưng Trần Diệc Nhiên đã kéo rèm xuống!!
Cô nhìn chằm chằm bức tường kia một hồi lâu. Tuy ánh đèn mờ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Trần Diệc Nhiên nhưng như thế này thì hiệu quả rõ ràng là giảm đi rất nhiều rồi.