Trong căn phòng bệnh rộng rãi sáng sủa, thoáng cái chỉ còn mỗi Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn theo bóng dáng dần khuất của Thẩm Tâm và Thẩm Thị, đến khi không còn thấy họ nữa hắn mới xoay đầu lại, nhìn Điềm Tâm ranh mãnh:
- Con muỗi hả?
Điềm Tâm bực bội ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo dùng hết sức mà trừng trừng nhìn Diệc Nhiên, duỗi ngón trỏ thon dài chỉ vào Diệc Nhiên, giọng lanh lảnh:
-Anh nói mà không biết xấu hổ hả? Là do anh hại em hôm nay bị hai chị em nhà nó cười nhạo, đặc biệt là tên tiểu quỷ Thẩm Thị, mặt lúc nào cũng giả bộ ngu ngơ không biết gì nhưng trong nội tâm thế nào thì ai cũng rõ.
-Em cũng biết nữa hả? - Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười mà nhìn cô, buột miệng nói:
-Hai chị em nhà đó thông minh hơn người, không kể gì mà bắt nạt em, em còn bày ra được lí do lãng xẹt như thế, bị bắt nạt là đáng đời.
-Thế anh bảo em phảo làm sao? Chẳng lẽ nói bị anh "gặm" sao?
Điềm Tâm có chút tức giận, chu bờ môi sưng đỏ, bực bội nói:
-Cái gì mà thông minh hơn người chứ, em ngốc đến thế sao?
-Cứ nói thẳng ra đi.
Trần Diệc Nhiên mở cái túi đồ ăn mà Thẩm Thị và hắn vừa đem vào, sau đó buột miệng hỏi cô:
-Em ngại sao?
-Nói thừa.
Điềm Tâm khoanh hai tay trước ngực, nhìn bộ dạng xem thường của Diệc Nhiên, càng tức giận:
-Sao em có thể nói với bọn họ là bị anh hôn được chứ? Kiểu người không màng lễ tiết như hai chị em nó, nhất định sẽ túm lấy em mà tra khảo, nào là "cậu có cảm giác thế nào", rồi "người nào chủ động", " là anh có gì gì em chưa, hay em gì gì anh "...
Trần Diệc Nhiên khẽ ngẩng đầu, nhìn nét mặt tức tối của Điềm Tâm thì cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó không hiểu hỏi:
- "Anh có gì gì em, hay em gì gì anh", là có ý gì?
-Ai da...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm lập tức đỏ lên, đôi mắt trong veo băn khoăn không biết nên nhìn hướng nào:
-Thì chính là chuyện ấy chứ sao...
Đầu Diệc Nhiên đầy dấu chấm hỏi.
Điềm Tâm trrong bộ dạng mù tịt của Diệc Nhiên, cắn răng nói nhanh:
-Thì bọn nó nhất định sẽ hỏi là, anh có đưa lưỡi vào miệng em, còn em có đưa lưỡi vào miệng anh không đó...
Vừa dứt lời, Điềm Tâm liền kéo tấm chăn phủ kín cả người.
Thật là, cô thật sự xấu hổ mà không dám đối mặt với Trần Diệc Nhiên nữa rồi.
Trần Diệc Nhiên hơi ngơ ngác một chút, lập tức hiểu ra mà bật cười, hắn đưa tay kéo tấm chăn ra khỏi người Điềm Tâm, sau đó bất dắc dĩ nói:
-Bọn nó hỏi em, em không trả lời là được rồi, có làm sao đâu/
-Anh thực sự không thể hiểu được bọn nó đâu!
Điềm Tâm từ trong chăn lộ ra nửa cái đầu, ném về phía Trần Diệc Nhiên cái nhìn rực lửa:
-Bọn nó sẽ viện đủ lí do đến uy hiếp em đấy, hơn nữa em không phải là kiểu con gái giữ vững được lập trường...