Mục lục
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điềm Tâm cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, hơn nữa thật sự mệt mỏi đến lợi hại, nên không có hứng để ý đến anh.

Trần Diệc Nhiên vùi đầu vào cổ Điềm Tâm, hơi thở phả lên cần cổ của cô, cứ như vậy ôm cô hồi lâu, rốt cuộc mời trầm thấp mở miệng nói bên tai Điềm Tâm:

- Điềm Tâm, có phải em giận không, cho đến nay anh vẫn luôn làm em thương tâm, để em thấy ủy khuất, là anh không tốt, có lẽ cũng vì thế mà em cảm thấy anh không thích em...

Điềm Tâm bỗng lanh lợi hẳn, đầu óc u mê thoáng cái đã thanh tỉnh.

- Kỳ thật lúc mới bắt đầu em nói em thích anh anh thì luôn cho rằng em chỉ là đứa trẻ nhất thời mới lạ. Qua cái tuổi này nhất định là tốt rồi nhưng thật không ngờ em lại thích anh lâu như vậy

Trần Diệc Nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục nói:

- Lúc vừa mới bắt đầu xác thực anh coi em như em gái, chỉ là không biết từ lúc nào tình cảm dần dần thay đổi. Anh đã từng nghiêm túc cân nhắc chuyện của hai đứa mình thế nhưng nghĩ đến tương lai sắp đối mặt thì cảm thấy như vậy không được.

- Điềm Tâm, đối với em ở tuổi này thích một người chỉ cần mỗi ngày ở cạnh người ấy, mỗi ngày đều nhìn thấy đối phương là đủ rồi. Thế nhưng đợi em lớn một chút, bước vào xã hội rồi sẽ khác. Anh lo lắng cho tương lai, mãi đến hôm em bệnh nằm ở bệnh viên, anh nhìn thân thể em gầy gò nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Ở bên cạnh lại không biết quan tâm em thế nào, trong nháy mắt đó tình cảm và lý trí anh giằng co, đứng đầu gió anh nghĩ, coi như xong, cứ như vậy ở chung một chỗ đi, chuyện sau này thì cứ để sau này nói.

- Đêm ba mươi hôm đó anh thật sự nhớ em, rất nhớ em, nên mới đi hơn hai trăm km đến gặp em. Lúc trước có người nói với anh,về sau anh nhất định sẽ làm nhiều việc điên cuồng vì một cô bé nhỏ hơn mình bảy tuổi, anh không tin. Nhưng mà Điềm Tâm, một giây kia nhìn thấy em anh lại cảm thấy làm như vậy rất đáng giá.

Cánh tay Trần Diệc Nhiên siết chặt thân thể Điềm Tâm hơn, trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp:

- Nhưng mà em nói, em nguyện ý vì anh mà ở lại thành phố Z. Anh hiểu lòng em, trong lòng em anh luôn là số một, nhưng mà Điềm Tâm, em phải biết rằng, cuộc sống không chỉ có tình yêu. Anh chỉ có một người, có lẽ em đi đến nơi rộng lớn hơn, gặp được nhiều người ưu tú hơn có lẽ sẽ có một ngày em phát hiện kỳ thật anh cũng không tốt được như trong tưởng tượng của em vậy, đoạn tình cảm này em sẽ cười vì mình ngây thơ quá...

Điềm Tâm đưa lưng về phía Trần Diệc Nhiên, nghe giọng nói anh chầm chậm mà trầm thấp, tựa như đang lầm bầu lầu bầu. Thoáng cái nước mắt cô không tự chủ được mà chảy ra, hóa ra là do cô suy nghĩ nhiều chuyện, anh đều biết rõ hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK