Trên bàn ăn là bốn món đồ ăn và một bát canh, còn có hai chén cháo hoa. Trần Diệc Nhiên ngồi ở trên bàn bên cạnh cúi đầu đánh máy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn Điềm Tâm sửng sốt đứng ở cửa ra vào thì mỉm cười, giọng nói ôn như:
- Em tỉnh rồi?
Điềm Tâm khôi phục lại tinh thần, nhìn gương mặt Trần Diệc Nhiên nở nụ cười thản nhiên, nhịn không được mà hỏi:
- Anh đến từ lúc nào?
- Lúc nãy thấy em đang ngủ nên đi mua chút thức ăn.
Trần Diệc Nhiên đặt laptop xuống bên cạnh, bình tĩnh đứng dậy, đi đến bên cạnh Điềm Tâm đưa tay xoa xoa trán, thấp giọng nói:
- Ừ... May mà không phát sốt. Hiện tại còn chóng mặt không?
- Chóng mặt.
Điềm Tâm gật gật đầu ngơ ngác trả lời.
Trần Diệc Nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng, hơi cúi người, đôi môi cô hồng đỏ chu lên, sau đó cười xấu xa:
- Vậy làm sao bây giờ, nếu anh lại hôn em để em truyền bệnh cho anh là em khỏe rồi.
- Coi như xong.
Điềm Tâm hậm hực đẩy anh ra, nhếch miệng nói:
- Coi như xong...
Điềm Tâm hậm hực đẩy anh ra, nhếch miệng nói:
- Sau khi em truyền bệnh cho anh, anh lại truyền cho em, truyền đi truyền lại vui quá nhỉ.
- Quá vui mà...
Trần Diệc Nhiên cười đến sáng lạn, đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó nắm tay cô đi đến bên bàn, nhỉ giọng nói:
- Ngồi đi, ăn chút gì rồi uống thuốc.
- Ừ.
Điềm Tâm nhìn bàn đồ ăn đều rất thanh đạm, vừa nhìn đã không muốn ăn...
- Sao thế? Không thích?
Trần Diệc Nhiên nhìn bộ dạng khó xử lại không chịu nổi của Điềm Tâm thì duỗi đũa ra gắp cho cô ít rau.
- Sao lại toàn đồ chay, em muốn ăn thịt.
Điềm Tâm không cam tâm tình nguyện đâm đâm rau trong bát, cô cũng không phải thỏ sao lại phải ăn nhiều hoa quả như vậy.
- Người bị cảm ăn thanh đạm chút sẽ tốt cho tiêu hóa hơn.
Trần Diệc Nhiên vừa gắp trứng sốt cà chua đến nói:
- Có trứng gà cũng không tính là chay.
- Chỉ cần không có thịt thì đều là chay.
Điềm Tâm nghiêm túc trả lời sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, vẻ mặt năn nỉ:
- Chúng ta ra ngoài ăn đi, em muốn ăn thịt nướng.
- Đợi em khỏe hơn sẽ ra ngoài ăn, nghe lời.
Trần Diệc Nhiên kiên nhẫn nhìn cô.
- Thế nhưng hôm nay em vừa biết điểm thi đại học... Cách điểm tối đa ba mươi ba điểm. Có thể vào học đại học N đấy, anh không chúc mừng em sao?
Điềm Tâm tội nghiệp Trần Diệc Nhiên biểu lộ cầu xin.
- Hả - Trần Diệc Nhiên có chút kinh ngạc nhìn cô - Không phải mai mới biết sao?
- Nhưng Thẩm Tâm có tin tức từ bên trong, chiều nay cô ấy mới nói cho em biết, cô ấy chỉ thiếu hai điểm nữa là điểm tối đa thôi
Điềm Tâm kéo ghế ngồi xuống bên người Trần Diệc Nhiên, sau đó lay lay cánh tay anh:
- Đi, đi mà, đi ăn mừng, tốt xấu gì hôm nay em cũng muốn ăn ngon, mai lại ăn chay...
- Ừ... Cân nhắc một chút.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, đôi mắt tĩnh mịch gì Điềm Tâm.
- Anh Nhiên, anh tốt, anh đẹp trai, đi đi, đi nào.