Hết lần này tới lần khác Tô Việt hoàn toàn không sợ chết hướng phía Trần Diệc Nhiên hỏi một câu: "Ca, anh nói đúng hay sai??"
Điềm Tâm cảm thấy trên trán mình chảy ra đầy mồ hôi hôt, cô dè đặc nhìn biểu tình trên mặt Trần Diệc Nhiên thay đổi, rất sợ anh lạ khó chịu, đem Tô Việt trong buổi họp ra đánh một trận.
Trần Diệc Nhiên trầm mặc hồi lâu, trên mặt trở lại bình tĩnh, hắn hướng phía Tô Việt khẽ mỉm cười, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Nói đúng, chỉ là không nghĩ đầu năm nay, chuyện phá hoại tình cảm này cũng biến thành quang minh chính đại, nghĩa chính từ ngữ bị mất rồi, thật không biết đây rốt cuộc là xã hội đang tiến bộ hay là thục lùi."
Tô Việt thâm thúy, không nổi giận, chỉ là hướng anh một nụ cười ôn nhuận nói: "Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, công bằng tranh đấu, không coi là phá hoại tình cảm."
Trần Diệc Nhiên nheo đôi mắt lại, cứ thế nhìn chằm chằm Tô Việt nhìn hồi lâu, ánh mắt của hai người ở giữa không trung giao tiếp, va chạm ra kịch liệt phát hỏa.
Điềm Tâm đứng ở một bên không thể nói, nhìn hai người kia thi nhau nội lực, nhịn không nhìn bầu trời đảo mắt trắng dã, nói: "Hai người các anh hiện tại trong mắt chỉ có chuyện này, có phải không quên tôi còn đứng ở nơi này?? Tôi nói thẳng, hai người các anh đều quên đi, tôi sẵn lòng tác thành cho các anh!"
Giữa không trung pháo lửa va chạm trong nháy mắt liền biến mất.
Tô Việt có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Điềm Tâm, lắc lắc đầu nói: "Đi thôi, mang cả hai người đi báo danh."
Trần Diệc Nhiên thu hồi ánh mắt của mình, cằm kiên nghĩ hơi hất lên, giọng không lạnh không nhạt nói: "Tôi đối nam giới không có hứng thú."
Vừa dứt lời, anh vươn cánh tay thon dài chắc khỏe, kéo Điềm Tâm ôm vào khuôn ngực vững vàng của mình, như đánh dấu quyền sở hữu của hắn.
Điềm Tâm nhất thời không thể nói gì thêm.
Bình thường, cô thấy Trần Diệc Nhiên là một người vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, nhưng lúc này đây anh cũng chẳng khác gì một đứa bé hung hãn giành đồ chơi của mình.
Hiện nay, sinh viên mới làm thủ tục nhập học, thực đơn rất đơn giản, trước đây phải chạy khắp nơi để đóng dấu, bây giờ vì tình người phát triểu, tất cả đều giảm bớt rất nhiều.
Cho nên, hơn hết đồng hồ điểm phút cuối, Điềm Tâm cũng làm thủ tục nhập học xong, biết được cách nhập học.
N là một ngôi trường cực kì đẹp
Vừa vào trường đã nhìn thấy một đường dài cây ngô đồng, mỗi cây đều co to và tươi tốt, trăm năm qua đã chứng kiến bao học sinh hiếu học, trường học kiến trúc cổ kính, khắp nơi đều tỏa ra là người kiến thức.
Điềm Tâm dừng lại đứng trước khu nhà Lịch sử thời xưa của Trung, mặc cho 9 giờ nắng gắt, xuyên qua lá cây ngô đồng, ánh sáng ngọc loang lổ chiếu xuống trên người mình.
Chỉ là không thích hợp khi bên cô có một người nam mặc áo sơ mi màu trắng đường viền hơi tối và một người nam mặc áo đen ngắn tay, nhìn nhau chuyên chú và thâm tình nói chuyện, cô cảm thấy sẽ tốt hơn.
"Tôi nói, hai người các anh, thực sự là nhìn nhau lưu luyến không rời được sao..." Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến, giật giật khóe miệng của mình, hướng hai người nói: "Nếu như thấy nói chưa đủ, tôi cho các anh chút thời gian nói chuyện, tôi về kí túc xá trước, các anh từ từ nhìn nhau..."
Điềm Tâm nói xong, ba chân bốn cẳng chạy như bay về kí túc xá.
Trần Diệc Nhiên và Tô Việt cũng ngừng liếc nhau, thả ra hơi thở nặng nề"Huh" một tiếng, tỏa vẻ khinh thường đối phương sau xoay đầu hướng phía cô chạy mà đi.