Mục lục
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ ngẩng lên nhìn cô, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

-Đấy, cậu xem, anh ấy đứng về phía chúng ta rồi, ai da, cậu nhanh nói đi, à nếu được thì nhanh nhanh mau đem cậu ta ra mắt đi nha! - Trần San San cứ thao thao bất tuyệt với Điềm Tâm với vẻ mặt tinh quái.

-Thật sự là không phải mà - Điềm Tâm yếu ớt trả lời, thử nghĩ một chút thì dù sao trước mặt Trần Diệc Nhiên cô cũng đã mất mặt đôi ba lần rồi, lần nữa thì có sao. Nghĩ vậy cô dứt khoát nói:

-Cái người tôi thích, tiếc rằng lại không thích tôi.

-Hả - Trần San San sửng sốt, hết quay qua nhìn Trần Diệc Nhiên lại nhìn Điềm Tâm, do dự nói:

-Không phải chứ?Anh ta kén chọn đến vậy cơ à?Một tiểu cô nương xinh đẹp như cậu mà anh ta lại không thích sao?

-Hắn chê tôi ngây thơ, không hợp. - Giọng Điềm Tâm có chút oán hận.

-Ôi... - San San nhìn cô với vẻ như thấu hiểu, gật đầu nói:

-Lần trước mình cũng nghe bọn họ nói là anh ta thoạt nhìn có vẻ lớn hơn cậu nhiều đấy, đoán chừng những cái người ở tuổi ấy, bọn họ đều thích mẫu người xinh đẹp trưởng thành, còn những người trong độ tuổi như chúng ta thì quả thực bọn họ không thích đâu, cho dù là ai thì cũng trở nên thành kiến cả thôi! Kì thật thì cái lứa tuổi chúng ta cũng đâu còn nhỏ đâu, bản thân cũng biết đâu là chuyện đúng sai, cậu xem anh mình cũng đâu có thành kiến với chúng mình như vậy đâu, đúng không anh?

Trần Diệc Nhiên bị San San đột nhiên hỏi như vậy thì cũng không chịu được mà ho hai tiếng, lúng túng nhìn Điềm Tâm.

Điềm Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Trần Diệc Nhiên cười chế giễu.

Trần Diệc Nhiên lưỡng lự một hồi lâu thì rốt cuộc cũng gật đầu lên tiếng "Ừ".

-Cậu xem, anh ấy cũng rất hiểu chúng ta đấy thôi - Trần San San nhìn Điềm Tâm nét mặt đầy tự hào, nghĩ ngợi một chút rồi nhỏ giọng hỏi:

-Thế bây giờ hai người thế nào?anh ta có bạn gái rồi sao?

-Không biết... - Ánh mắt sắc sảo của Điềm Tâm nhìn trực tiếp Trần Diệc Nhiên mà nói: - Sau khi hai người tôi cãi nhau một trận thì tôi đã không còn gặp lại anh ta nữa.

-Hả??- Trần San San kinh ngạc nhìn Điềm Tâm - Vậy hắn ta cũng không có chủ động tới tìm cậu sao?

-Không. - Điềm Tâm thôi không nhìn Diệc Nhiên nữa, quay sang San San miễn cưỡng cười một tiếng.

-Cái loại người gì vậy chứ?! - Trần San San oán giận nói với Điềm Tâm:

-Điềm Tâm, đừng có buồn làm gì, mình đã nói với cậu rồi, cái loại người đó không xứng với cậu đâu, hắn chảnh cái gì chứ hả? Cậu thích hắn là đã nể mặt hắn lắm rồi, anh ta khá lắm, cãi nhau với cậu còn không chủ động đến xin lỗi, hắn tưởng mình là tổng tài quân phiệt chắc? Huống hồ cái lão kia còn không được ưu tú như anh của mình, anh, anh nói xem có đúng không hả?

-Khục khục - Trần Diệc Nhiên không chịu được lại đằng hắng thêm hai tiếng, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia lại lúng túng nhìn San San, vẻ mặt thống khổ, hận rằng anh không thể "thủ tiêu" được San San.

-Haha - Điềm Tâm cũng cười khan hai tiếng, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Trần Diệc Nhiên kia thì lòng cô cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn một tí, cô kéo tay San San, gật đầu phụ họa:

-Đúng đấy, một người ưu tú như anh của cậu thì làm sao mà chảnh như vậy được nhỉ?!!

-Đúng rồi! - Trần San San lòng đầy căm phẫn gật đầu, không hề biết nãy giờ chính cô đã "bán đứng" Trần Diệc Nhiên thế nào, còn tiếp tục nói: 

-Tốt, cậu đừng buồn nữa, lát nữa mình sẽ bảo anh mình giới thiệu cho cậu vài anh, đảm bảo vừa xuất sắc vừa đáng tin cậy, bất luận cậu chọn ai thì cũng làm cho lão kia tức chết mất thôi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK