Mục lục
Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Vậy anh muốn thế nào? - Điềm Tâm ngẩng đầu lên, giả bộ mạnh mẽ nhìn hắn.

-Em có muốn biết trước giờ anh đối đãi như thế nào với những đứa trẻ không nghe lời không? - Trần Diệc Nhiên cong môi cười thản nhiên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm, nghe giọng có chút nguy hiểm, chậm rãi hỏi cô.

Điềm Tâm nuốt nước miếng, chân bước lùi về sau, chỉ tiếc đằng sau đã là góc tường rồi, cô hoàn toàn không thể lùi thêm được nữa rồi.

-Tôi không phải là trẻ con! - Điềm Tâm nhấn mạnh với Diệc Nhiên bằng giọng yếu ớt.

Không biết tại sao lúc này cô cảm thấy ánh mắt Trần Diệc Nhiên nhìn cô giống như chim ưng đang săn mồi vậy.

-Thật vậy sao? Nếu em không phải trẻ con thì em đã không nổi giận, cũng không vì hờn dỗi mà không đến học phụ đạo, lại càng không vì biết anh đang ở ngoài mà không mở cửa.

Trần Diệc Nhiên chậm rãi nói từng chữ một, giọng lạnh lùng cứ như một thanh kiếm được nhúng trong băng vậy, không khí xung quanh cũng vì vậy mà ngay lập tức như đông cứng lại.

Điềm Tâm hoảng hốt, cô đã từng thấy bộ dạng không vui của Diệc Nhiên, cũng đã quen với vẻ dửng dưng thường thấy của hắn, cả cái điệu bộ nghiêm túc nữa. Nhưng rõ ràng dáng vẻ của hắn trước mặt cô lúc này, cả cái thần thái lạnh lùng kia thì thật sự cô chưa bao giờ thấy qua.

-Anh... - Điềm Tâm chưa kịp mở miệng nói điều gì thì đã cảm thấy một bàn tay rắn chắc túm lấy eo của cô, sau đó cả người cô dường như đã nằm úp lên đùi của Diệc Nhiên.

Trong nháy mắt Điềm Tâm cảm giác đã bị một bàn tay mạnh bạo mà đánh vào mông của cô.

Cả người cô cứng đơ.

Trần Diệc Nhiên không chút khách khí mà dùng tay đánh vào mông cô vài lần nữa.

-Anh...anh - Điềm Tâm nghiêng đầu, trơ mắt ngạc nhiên nhìn Diệc Nhiên đang dường như đang cười nhạo cô, tim cô lúc này thình thịch giống như cả trăm ngàn con thú đang chạy qua vậy.

Tại sao vậy...

Tại sao người cô thích lại làm khổ cô như thế? Hắn không thích cô nhưng lại trêu chọc cô, hắn nghiêm khắc dạy dỗ để cô học tốt lên, tất cả những thứ đó cô có thể nhẫn nhịn, nhưng vừa rồi hắn đã làm gì vậy? Để cô nằm ngang trên đùi, sau đó còn không khách khí mà đánh vào mông cô đấy ư?

Trong trí nhớ của Điềm Tâm thì từ lúc cô sáu tuổi, bố cô đã không còn đánh vào mông cô như vậy nữa.

Điềm Tâm nghĩ vậy, không khỏi tủi thân mà bật khóc thật to.

Thấy Điềm Tâm khóc như vậy thì Diệc Nhiên cũng hơi sợ. Bây giờ vốn là mùa đông, mặc đồ cũng tương đối dày, có đánh vài cái cũng không đau. Vả lại hắn cũng chỉ muốn dọa Điềm Tâm một tí, ra tay cũng không mạnh, không ngờ lại làm cô khóc lên như thế.

Trần Diệc Diên đưa tay túm lấy đôi vai của Điềm Tâm, đỡ cô dậy, cho ngồi lên đùi của mình, quay sang nhìn cô chăm chú.

Trên gương mặt trắng nõn của cô, từng dòng nước mắt óng ánh tuôn rơi, chóp mũi cũng vì khóc mà đỏ ửng lên, trông giống như đóa hoa lê trong mưa vậy.

Thân thể Trần Diệc Nhiên bỗng mềm nhũn ra, hắn nhẹ nhàng một tay ôm lấy bả vai của Điềm Tâm, một tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng cô, dịu dàng nói:

-Được rồi, đừng khóc nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK