- Cái gì mà gọi là em?
- Ý là trong thư mục khác toàn là hình của em - Hàn Tấn lẳng lặng nhìn Điềm Tâm, sau đó bát quái nói - Em không biết sao? Ngay lúc đầu bọn anh còn nghĩ em là bạn gái Trần Diệc Nhiên, kết quả còn chưa xem được mấy tấm thì cậu ấy đã mua thức ăn khuya về lấy lại điện thoại.
- Lúc mọi người ép hỏi thì cậu ta mói nói đó là em gái cậu ấy, bên trong đều là ảnh chụp lúc em biểu diễn ở buỗi lể kỷ niệm thành lập trường.
Hàn Tấn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nhìn Điềm Tâm nói:
- Anh ấn tượng nhất chính là tấm hình em cầm micro hát vẻ mặt thẹn thùng nhưng lại mang theo cảm giác ngọt ngào, khi ấy em hát tình ca sao.
- Hình như thế...
Điềm Tâm suy nghĩ một chút, vậy hẳn là đó là lễ kể niệm ngày thành lập trường:
- Đúng thế, em song ca bản tfnh ca với bạn trong lớp.
- Song ca? - Hàn Tấn sửng sốt một chút, sau đó nghi ngờ liếc Trần Diệc Nhiên một cái, lại nhìn Điềm Tâm nói - Không nhìn ra là song ca, trong tấm hình kia chỉ có mỗi em thôi, anh còn tưởng đơn cả.
- Vậy cũng có thể... không chụp toàn cảnh.
Điềm Tâm cũng nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên phát hiện anh đang khá mất tự nhiên.
- Sao có thể, bức ảnh kia dùng máy ảnh đấy, toàn cảnh rất rộng. - Hàn Tấn xua xua tay, lại nói - A, đúng rồi, còn ảnh chụp lúc em múa ba lê nữa, rất xinh, rất có khí chất, dáng người cũng đẹp... Ôi cậu đá tôi làm gì. Đá tôi ba lần rồi đấy.
Hàn Tấn mất hứng hét lên với Trần Diệc Nhiên. Anh chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, âm trầm nói:
- Cậu không qua bạn gái cậu nhất định chết đói.
- Đừng như thế, tôi nói chuyện phiếm với em gái cậu đang vui mà.
Hàn Tấn lẳng lặng nhìn Trần Diệc Nhiên sau đó không sợ chết mà quay đầu nói với Điềm Tâm:
- Thật sự, tất cả mọi ngườ thấy em đẹp, còn có mấy anh đẹp trai độc thân đặc biết nhớ em đấy, đáng tiếc Trần tổng căn bản không cho người ta cơ hội. Chậc, chậc... Thiệt là, mặc dù nói em là em gái Trần tổng, thế nhưng điều kiện của những chàng độc thân kia cũng rất tốt, tuyệt đối xứng với em, đoán chùng do ánh mắt Trần tổng cao quá không muốn để mấy người kia làm chồng em.
Trần Diệc Nhiên giơ tay cầm chén trà, vì dùng sức mà đốt tay có chút trắng bạch, anh nỗ lực để không xúc động đánh chén nước này lên đầu Hàn Tấn, gằn từng chữ một lạnh băng nói:
- Hàn Tấn. Cậu nói nhảm nhiều quá đấy.
Rốt cuộc Hàn Tấn cũng thấy được sát ý trong mắt Trần Diệc Nhiên, toàn thân thấy lạnh lẽo, như ngâm nước đá vậy. Nên vội vàng đứng dậy, lại cười cười với Điềm Tâm:
- Em gái, lần sau lại nói chuyện, anh qua chỗ bạn gái anh, ha ha, gặp lại sau. Trần Diệc Nhiên, Trần tổng cậu từ từ ăn không quấy rầy hai người...
- Cút.
Trần Diệc Nhiên lạnh lùng thốt ra một tiếng. Điềm Tâm quay đầu lại ánh mắt quái dị nhìn anh.