-Em khẳng định...em là con gái sao?
-Nói nhảm, em không phải con gái, chả nhẽ là con trai? - Điềm Tâm trừng mắt liếc Diệc Nhiên, tay hạ tấm chăn khỏi mặt một chút, hất cầm về phía Trần Diệc Nhiên mà nói:
- Chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng vẫn đầy đủ đấy thôi, chị gái em cũng có ngực đấy nhé.
-A...
Đôi mắt đen láy u ám của Trần Diệc Nhiên nhìn lướt qua bộ áo quần bệnh nhân Điềm Tâm đang mặc trên người vài lần, sau đó tiện tay cầm lấy quả táo với con dao trên tủ, vừa gọt vừa thuận miệng nói:
-Nói như vậy, một người không có thứ gì lại càng muốn chứng minh mình có thứ đó nhỉ? Em lời lẽ chắc chắn khẳng định mình có ngực như vậy, thực sự khiến anh hoài nghi...
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên một hồi lâu, thế nhưng lại bị hắn chặn họng mà chẳng phản bác được câu gì, vì thế đành phải rụt rụt đầu vào lại trong chăn:
-Hừ, không có thì không có, em dù sao vẫn là con gái, tuyệt đối là con gái!
Trần Diệc Nhiên thuần thục gọt nốt trái táo, sau đó cắt ra một mảnh, đưa vào tay Điềm Tâm, cười xấu xa:
-Anh đề nghị em thế này, tốt nhất em hãy cứ gọi mình là cô bé đi, nếu không, lần sau Thẩm Tâm nghe thấy được, không chừng lại đuổi theo em mà hỏi, "mới một ngày mà trở thành phụ nữ rồi" đấy.
Điềm Tâm thuận tay nhận lấy miếng táo Trần Diệc Nhiên đưa, đặt vào miệng cắn một cái, trong thoáng chốc còn chưa hiểu được hàm ý trong lời của hắn, đợi đến lúc cô kịp phản ứng thì cũng đúng lúc miếng táo nghẹn trong cổ họng.
Cô ho dữ dội một hồi, miếng táo mới văng ra được, khuôn mặt cũng vì thế mà ửng hồng lên.
Trần Diệc Nhiên vội vàng đưa tay vuốt vuốt lưng cho cô, sau đó đưa cho cô ly nước nói:
-Ăn từ từ thôi, người ta thấy lại tưởng ai tranh của em...
-Ai nói em nghẹn là vì sợ có người tranh ăn hả?
Điềm Tâm quay sang Trần Diệc Nhiên mà trợn trừng mắt cả lên, sau đó cố nuốt giận, để cho nhịp thở trở lại bình thường rồi mới tiếp tục nói:
-Mấy người đều là người xấu, sao có thể ức hiếp em lúc em bệnh được chứ? Ôi...bụng em đau quá...Vừa rồi ho mạnh quá, cảm giác như vết thương muốn căng ra vậy...
Trần Diệc Nhiên vẻ mặt đang nhàn nhã tự đắc thoáng cái đã trở nên căng thẳng, hắn nhìn vẻ mặt thống khổ của Điềm Tâm, liền đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, khẩn trương nói:
-Thật sao? Để anh xem nào!
-Đừng!
Điềm Tâm liền lên tiếng ngăn hắn lại, nói:
-Vết thương được băng lại rồi, anh muốn xem cũng không được đâu, cũng đỡ rồi...Kì thật cũng không phải là đau dữ dội lắm, hơn nữa ở đây không phải còn có bơm truyền thuốc giảm đau sao?
-Ừ...
Trần Diệc Nhiên nhìn thần sắc của cô đã khôi phục lại như ban đầu, lúc này mới yên lòng, chỉ là đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn gương mặt có chút ửng hồng của Điềm Tâm, cả đôi môi sưng đỏ đáng yêu kia nữa. Hắn do dự một chút nhưng rút cuộc vẫn không nói câu gì.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên thỉnh thoảng lại mấp máy bờ môi nhưng lại không nói gì, không nhịn được liền hỏi:
-Anh Diệc Nhiên, anh làm sao vậy?
-Không có gì. - Trần Diệc Nhiên bình tĩnh đáp, chần chừ một lúc, sau đó nhìn Điềm Tâm nói:
-Chỉ là anh muốn hỏi em một việc...