Không biết vì sao, lúc nghe Trần San San gọi là chị dâu, Điềm Tâm lại không nhịn được muốn cong khóe môi nở nụ cười.
Có lẽ đây chính là cảm giác tình yêu được người nhà tán thành đúng không?
Điềm Tâm đi qua đi lại trong phòng một hồi, nghĩ đến những lời Trần Diệc Nhiên vừa nói lúc nãy, anh nói anh sẽ tự mình nói với cha mẹ anh chuyện của hai người, liền bất giác ngây ngốc cười rộ lên.
Sau khi Trần Diệc Nhiên đưa Trần San San về rồi trở lại, liền nhìn thấy Điềm Tâm đang ngồi trong phòng cười ngây ngô.
Anh không nhịn được vừa cười vừa lắc lắc đầu, đặt chìa khóa trong tay lên trên tủ giày ngoài cửa, sau đó đổi một đôi dép đi trong nhà, đi đến trước mặt Điềm Tâm, giọng điệu trầm thấp dịu dàng nói: “Cười ngây ngô cái gì thế?”
“Anh Nhiên, anh về rồi sao?” Điềm Tâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Diệc Nhiên đang ngồi xuống bên cạnh mình, liền cười hì hì nói với anh.
“Ừm.” Trần Diệc Nhiên gật đầu, đưa tay ôm lấy Điềm Tâm, hôn lên trán cô một nụ hôn, sau đó thấp giọng hỏi: “Một tháng này có nhớ anh không?”
“Ừm... Nhớ...” Điềm Tâm gật gật đầu, trung thực trả lời.
“Anh cũng nhớ...” Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng hôn dọc theo sống mũi Điềm Tâm, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô.
Xúc cảm mềm mại mà ấm áp, thật khiến người ta nhớ nhung.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy dường như xung quanh trở nên vô cùng im lặng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của mình.
Hơi thở trong trẻo lạnh lùng quen thuộc của Trần Diệc Nhiên vây lấy cô, hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Điềm Tâm, đôi môi mềm mại của anh đặt trên môi cô, dịu dàng chậm rãi, từ từ xâm chiếm hơi thở của cô.
“Điềm Tâm...” Trần Diệc Nhiên lẩm bẩm tên cô.
“Ừm...” Điềm Tâm không nhịn được duỗi cả hay tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu, cố gắng đáp lại nụ hôn của anh.
Đầu lưỡi Trần Diệc Nhiên quen thuộc cạy mở cánh môi của Điềm Tâm, chui vào bên trong công thành đoạt đất, thỏa thích thưởng thức ngọt ngào đẹp đẽ của cô.
Nỗi nhớ nhung sâu sắc suốt một tháng này đều hóa thành nụ hôn im lặng mà ngọt ngào, kéo hai người lại dây dưa cùng một chỗ.
Qua một hồi lâu, Trần Diệc Nhiên mới từ từ rời khỏi cánh môi Điềm Tâm, đặt cằm mình lên bả vai cô, hơi thở nặng nề, chậm rãi hồi phục lại nhịp tim đập loạn của mình.
Điềm Tâm vẫn còn cảm thấy có chút choáng váng, cô đưa tay ôm chặt lấy Trần Diệc Nhiên, giống như một cây cỏ nhỏ không chỗ nương tựa trong gió bão, cố gắng bám chặt lấy gốc cây lớn.
Hai người cứ im lặng ôm lấy nhau như vậy một hồi, Trần Diệc Nhiên dùng cằm mình cọ cọ trên đầu Điềm Tâm, dịu dàng hỏi: “Điềm Tâm, ngày mai em muốn đi đâu chơi?”
“Ừm...?” Điềm Tâm ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn anh.
“Biến thành ngốc ngếch rồi à? Ngày mai là Quốc Khách, được nghỉ, em không muốn ra ngoài chơi sao?” Ánh mắt Trần Diệc Nhiên tràn ngập vui vẻ nhìn cô, đưa tay xoa bóp khuôn mặt trắng mịn của Điềm Tâm.
“Muốn!” Điềm Tâm liền vội vàng gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh, cười hì hì nói: “Sáng mai chúng ta đến nhà hàng Đức Phúc ăn sáng, sau đó qua công viên nước chơi, có được hay không?”
“Đã lớn như vậy rồi, lại còn đòi đi công viên nước.” Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“Hứ, mặc kệ, em muốn đi.” Điềm Tâm bắt lấy cánh tay Trần Diệc Nhiên lắc lắc làm nũng, ánh mắt van nài.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô như vậy cũng không có cách nào, đành phải gật gật đầu.
Chỉ là Điềm Tâm hoàn toàn không ngờ tới, ngày hôm sau, nhà Trần Diệc Nhiên phải tiếp đón một vị khách.