“ Ừm… Xác thực không đáng tin cậy.” Trần Diệc Nhiên gật gật đầu, hiển nhiên còn không nghĩ tới sự việc là xảy ra trên đầu mình.
“ Đúng thế.” Bộ dáng Trần San San như tìm được tri kỷ nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó quay đầu nhìn về Điềm Tâm nói: “ Điềm Tâm, thấy không, anh trai tớ cũng nói bạn trai của bạn cậu thật không đáng tin cậy, cậu nhớ nhắc cô ấy nên cẩn thận một chút, đối với loại tình cảm này đừng dấn vào sâu quá, bằng không đến cuối cùng người bị thương chính là cô ấy.”
“ Ừm…” Điềm Tâm đen mặt lại gật đầu, không biết nên nói cái gì.
“ Còn nữa, tớ cùng cậu nói, đàn ông có thể mướn được phòng ở khách sạn của tập đoàn Hoàng Gia, không phú thì quý, trong nhà khẳng định đều là có bối cảnh, hoặc là làm lãnh đạo, hoặc là có tiền, không phải là loại người mà sinh viên tụi mình nên dây vào.” Trần San San thập phần nghiêm túc mà nhìn Điềm Tâm nói: “ Trừ phi, bạn học kia của cậu không thèm để ý danh phận, không thèm để ý thanh xuân, chỉ muốn cùng người đàn ông kia ở bên nhau, dù cho sau cùng phát hiện mình bị lừa, cũng không hối hận, bằng không, tớ đề nghị bọn họ vẫn là chia tay sớm một chút thì tốt hơn.”
“…” Điềm Tâm rốt cuộc hoàn toàn hết chỗ nói.
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên một chút, ánh mắt cười như không cười, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm.
Trần Diệc Nhiên cuối cùng từ trong lời nói của Trần San San, ngửi được một chút dấu vết.
Hắn nhíu nhíu mày, hướng phía Trần San San không xác định hỏi: “ Tập đoàn Hoàng Gia?”
“ Đúng vậy.” Trần San San cho rằng Trần Diệc Nhiên không biết các cô đang nói cái gì, vì thế thập phần tỉ mỉ mà giải thích cho anh nói: “ Điềm Tâm có một người bạn, thời điểm học cấp ba còn không có bạn trai, đoán chừng là trong lúc nghỉ hè mới vừa quen bạn trai, vừa mới khai giảng, người đàn ông kia liền mang cô ấy tới khách sạn của tập đoàn Hoàng Gia thuê phòng, có một người bạn của em nhìn thấy, bạn ấy nói dáng dấp người đàn ông kia rất là đẹp trai, chính là bộ dáng so với nữ sinh kia còn lớn hơn vài tuổi.”
“…” Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Điềm Tâm một cái, trong ánh mắt truyền lại một tin tức:
Các em thảo luận nửa ngày, là đang thảo luận về anh sao?
Điềm Tâm hơi hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, tựa tiếu phi tiêu mà trừng hai mắt:
Anh nói xem? Anh đến bây giờ mới phát hiện hả…
“…”
Trần Diệc Nhiên không còn lời nào để nói.
Trần San San vẫn còn đang ríu rít kể: “ Anh hai, anh nói một chút đi, loại đàn ông này có thể dựa vào sao? Tựa giống như anh đi, anh so với chúng em lớn hơn bảy tuổi, anh nói, anh cũng đi làm nhiều năm như vậy, kiến thức từng trải thu được cũng không ít, anh có thể xem trọng loại nữ sinh vừa mới tốt nghiệp trung học giống như chúng em sao?”
Một đôi mắt nhu thuận như nước của Điềm Tâm chớp chớp, ý vị thâm trường mà nhìn Trần Diệc Nhiên, khóe môi câu lên một độ cong đẹp mắt, trong mắt tràn đầy mong đợi chờ câu trả lời của anh.
Trần Diệc Nhiên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không trả lời thì tốt hơn.
“Dù sao Điềm Tâm, tớ cùng cậu nói, phải làm cho người bạn kia không cần u mê không tỉnh, phải hiểu được lạc đường nên quay lại!” Hai tayTrần San San vịn bả vai Điềm Tâm, một đôi mắt ngọt ngào nhìn thẳng cô, thập phần nghiêm túc mà nói.
“Tớ… Tớ đã biết… Tớ sẽ nói cho cô ấy…” Điềm Tâm duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán mình đang chậm rãi chảy xuống, bất đắc dĩ nhỏ giọng trả lời.