Điềm Tâm hoảng sợ tròn mắt nhìn Trần Diệc Nhiên:
- Anh còn giúp em học thêm những môn học khác?
Trần Diệc Nhiên cong khóe môi, giọng điệu vô cùng tinh quái hướng phía Điềm Tâm nói:
- Ừ, trong 100% bài kiểm tra thì chín phần mười trở xuống đều phải học thêm.
Điềm Tâm dùng sức nuốt nước miếng, lắp bắp nói:
- Ngữ văn, toán học, anh ngữ, hóa học, vật lý, chính trị, địa lí, lịch sử,... anh muốn em học hết?!
Trần Diệc Nhiên chán nản đối diện ánh mắt với cô, khẽ nói:
- Nếu không thì sao đây? Thành tích của em thê thảm không dám nhìn, như thế còn muốn thi đại học, chẳng lẽ em định tốt nghiệp trung học xong liền bày ra một cái sạp hàng bán đồ lạnh ở đối diện trường học?
- Vì sao phải bán đồ lạnh, cái đó cũng chỉ có mùa hè mới ăn được, em cảm thấy bán bún thập cẩm cay tốt hơn...
Điềm Tâm cúi đầu lẩm bẩm.
Trần Diệc Nhiên nhịn không được một tay giữ lái, một tay gõ lên đầu Điềm Tâm một cái, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
- Đưa có lảng sang chuyện khác! Em nói xem, lúc khai giảng lớp học có bao nhiêu tên? Còn bây giờ là bao nhiêu tên?
Điềm Tâm khóc không ra nước mắt sờ cái đầu bị Trần Diệc Nhiên dùng sức gõ lên, thật sự rất nhẫn tâm không một có một chút lưu tình, đau muốn chết:
- Vừa khai giảng là mười tám, bây giờ là bốn mươi ba người... Thế nhưng nhiều môn như vậy, chẳng lẽ anh đều biết rõ?
- Vậy em cảm thấy thế nào?
Trần Diệc Nhiên cười rộ lên với cô, tay đánh lái sang phải rồi tiến vào bãi đỗ xe của khu nhà ở.
Vì vậy cả một buổi chiều, Điềm Tâm ngồi ngay ngắn trong phòng khách nhà Trần Diệc Nhiên, đau khổ làm bài kiểm tra. Đột nhiên cô có chút hối hận, sớm biết như thế cô đã không nhiều chuyện nói mình ngủ một mạch đến trưa, thà lên giường ngủ hết buổi chiều còn tốt hơn so với việc ở đây làm bài kiểm tra... Nghĩ như vậy Điềm Tâm lại thất thần, cô nghiêng đầu cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng Trần Diệc Nhiên, hình như anh còn chưa tỉnh dậy.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cũng gần năm giờ rồi. Cô cắn đầu bút suy nghĩ một lúc, cuối cùng thả bút bi xuống sau đó rón ra rón rén đẩy cửa phòng Trần Diệc Nhiên đi vào.
Trong phòng, rèm cửa bị kéo kín lại chỉ để lộ ra một mảnh ánh sáng lờ mờ. Điềm Tâm bước tới trước giường Trần Diệc Nhiên, hơi cúi người nhìn anh, đôi mắt anh gắt gao nhắm chặt để lộ ra đôi lông mi mị hoặc cong lên tại hốc mắt, sống mũi thẳng tắp vẽ ra một độ cong đẹp mắt, bờ môi mỏng nhàn nhạt mím lại, cứ như vậy yên tĩnh ngủ trên giường không hề có bất cứ phòng bị nào, giống như bộ mặt lúc ngủ của trẻ con.
Điềm Tâm đột nhiên cảm thấy, cái gọi là người đẹp ngủ say chính là như vậy?
Vậy nếu cô vụng trộm hôn anh một cái, anh có tỉnh lại không? Điềm Tâm nghĩ là làm, cô cúi đầu mà trong lòng hồi hộp không ngừng, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng cách mình càng ngày càng gần, thì đột nhiên đôi mắt tĩnh mịch kia mở ra, lông mi chợt nhẹ nhàng lay động nhìn sâu vào đôi mắt Điềm Tâm, thanh âm hơi có chút khàn khàn:
- Em làm gì vậy?
- Anh…tỉnh rồi?!
Điềm Tâm giật mình cả kinh, vội vàng ngồi thẳng lên có chút lúng túng nhìn anh.
Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, chậm rãi chống tay ngồi dậy nhìn thấy bộ dạng thất kinh của cô, liền hỏi:
- Không phải là em muốn hôn trộm anh đó chứ?