Trong nháy mắt, nước mắt Điềm Tâm ngừng chảy.
- Thầy ấy tìm tớ làm gì? Sẽ không phải là mắng tớ chứ?
- Không biết...
Thẩm Tâm lắc đầu, rồi nói tiếp với Điềm Tâm:
- Vừa rồi thầy Từ vào lớp tìm cậu, Tô Việt nói với thầy ấy là chúng ta đi vệ sinh rồi. Vì vậy, bây giờ cậu tranh thủ thời gian qua đó đi.
- Điểm tâm nhỏ...
Điềm Tâm rưng rưng nhìn Thẩm Tâm, ngữ khí buồn bã:
- Người ta không muốn đi!
- Bớt nói nhảm! Nhanh đi đi! Nếu không thầy ấy sẽ đem cậu làm gì.
Thẩm Tâm đẩy Điềm Tâm, thúc giục cô mau đi. Trên đường đi tới văn phòng thầy chủ nhiệm, lòng cô lo lắng không yên, còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng nói. Đợi đến khi Điềm Tâm đẩy cửa vào, sau đó hô "báo cáo" thì một thân ảnh đang đứng trước bàn làm việc thầy chủ nhiệm thu hút chú ý của cô.
- anh Nh...khụ...chú nhỏ?
Điềm Tâm kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cao gầy kia, bên miệng hai chữ anh Nhiên còn chưa hô khỏi miệng đã bị ánh mắt ánh mắt cảnh cáo của Trần Diệc Nhiên phóng tới.
- Điềm Tâm, em đến rồi?
Thầy Từ hơi chau mày, gật đầu với Điềm Tâm, nói tiếp:
- Vừa rồi gọi điện thoại cho ba mẹ em, bọn họ lại đi công tác ở bên ngoài, không còn cách nào khác thầy cũng chỉ có thể gọi cho chú nhỏ của em. Hiện tại người nhà không ai quản em, năm lần bảy lượt ở lớp cố chấp, cấp ba không thể mang điện thoại đến trường học, là không được mang điện thoại, em lại không nghe!
- Thầy...
Điềm Tâm đáng thương nhìn ông ta.
- Diệc Nhiên này.
Thầy Từ chuyển hướng sang nói với Trần Diệc Nhiên:
- Nếu em là trưởng bối, có thời gian thì quan tâm em ấy, đứa nhỏ này ngay cả cha mẹ đã lâu không ở bên cạnh, dù sao vẫn phải có người trông coi, thành tích học kỳ này của em ấy tuy rằng có sự tiến bộ rất lớn, so với trước đã khá hơn nhiều nhưng mà vẫn bị giới hạn ở một số thứ. Nếu kỳ thi tuyển sinh Đại Học này có thể làm bài tốt, thì nó là một điểm tốt để vào đại học, còn làm bài không được khá thì cũng chỉ có thể vào học viện của trường, thầy luôn cảm giác em ấy có tiềm năng rất lớn, chỉ là còn thiếu một chút sức lực. Cho dù là đại học N, em ấy cũng có thể thi đậu.
Một mặt Trần Diệc Nhiên nghe lời thầy giáo nói, mặt còn lại như có chút suy nghĩ mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua Điềm Tâm. Cô có chút lúng túng cúi đầu. Làm thế nào ngờ được ở trường cấp 3 ba năm, hai lần mời phụ huynh đếm trên đầu ngón tay lại đều mời Trần Diệc Nhiên.
- Điện thoại của Điềm Tâm, thầy đã nói với ba mẹ em ấy trước tiên giữ lại chỗ này, đợi đến lúc kỳ thi Đại Học kết thúc, sẽ trả lại.
Thầy Từ nhíu mày nói tiếp với anh:
- Thầy đảm bảo sẽ không xem tin nhắn của em ấy, cũng sẽ không làm mất điện thoại, mà nếu có đánh mất thì thầy sẽ bồi thường lại.
Thầy Từ quay sang nhìn Điềm Tâm, hỏi cô:
- Điềm Tâm, em có vấn đề gì không?
- Em...
Điềm Tâm quay đầu nhìn lén thấy Trần Diệc Nhiên nhíu chặt lông mày, lời muốn nói đã tới bên miệng lại nuốt ngược vào trong.
- Nếu không có ý kiến thì quyết định như vậy đi.
Thầy Từ nhìn qua Trần Diệc Nhiên, nói tiếp:
- Diệc Nhiên này, nhớ tới các em khi trước đến trường, điện thoại còn chưa phổ biến rộng rãi như vậy, chẳng có nhiều học sinh cấp 3 nào đi học mà chơi điện thoại cả. Aizz, thế hệ bây giờ, tiến bộ nhưng cũng có hệ lụy!
Trần Diệc Nhiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Em biết rồi thưa thầy Từ, trở về em sẽ nói chuyện nghiêm túc với em ấy.
- Vậy là tốt rồi
Thầy Từ gật đầu nói:
- Em đưa em ấy đi đi, nhắc nhở em ấy thật tốt.