Trần Diệc Nhiên cong môi nhìn cô, ánh mắt ôn nhu mà nóng cháy.
Điềm Tâm bị anh nhìn đến có chút ngượng ngùng, đôi mắt mắt không tự chủ được mà rũ xuống.
“Ai……” Thật lâu sau, Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng mà than một tiếng, thanh âm ủy khuất nói: “Làm người ta đến như vậy, xong liền ném qua một bên…… Thật là nhẫn tâm……”
Điềm Tâm tức khắc đầy đầu hắc tuyến, cô ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, nhịn không được duỗi tay chọc chọc bờ vai của anh nói: “Nói ai hả?”
“Ai có phản ứng, liền nói người đó.” Trần Diệc Nhiên thuận thế ôm chầm bả vai cô, ở đầu vai mượt mà của cô nhẹ nhàng gặm cắn trong chốc lát, lúc này mới vừa lòng mà ngẩng đầu lên.
Điềm Tâm buồn bực, lại phản bác không được, sau một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Nói, trong túi kia sao lại có cái đó, có phải anh đã có âm mưu rồi không??”
“Kia là cái gì?” Trần Diệc Nhiên ánh mắt vô tội mà nhìn cô.
“Chính là…… Chính là……” Điềm Tâm lắp bắp nửa ngày, “Biện pháp….An toàn……”
“Ha hả……” Trần Diệc Nhiên nhịn không được bật cười, anh duỗi tay nắm lấy cằm tinh xảo của Điềm Tâm, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy nghiêm túc mà nhìn cô, gằn từng chữ một hỏi: “Em cảm thấy, anh vì cái gì đột nhiên muốn đi ra ngoài mua đồ ane??”
Điềm Tâm chớp chớp mắt, trong ánh mắt đầy nghi hoặc.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, “Nghĩ xem, lấy chỉ số thông minh của em, không thể lý giải cũng là bình thường.”
“……” Điềm Tâm phẫn nộ mà nhìn anh, dựa vào cái gì cùng anh ở bên nhau luôn bị khinh bỉ về chỉ số thông minh, đại ca, anh so với em thông minh hơn chỗ nào?
Trần Diệc Nhiên cười cười, lại là đột nhiên đứng dậy xuống giường, đi đến phòng khách, sau đó lại túi kia xách đến trước mặt Điềm Tâm nói: “Nhìn xem đi, xem còn có muốn ăn không.”
Điềm Tâm đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cúi đầu lại nhìn vào túi, rốt cuộc ở trong góc, thấy hỗn độn vài cái hộp.
Cô lập tức đỏ mặt.
“Anh…… Vô sỉ……” Cô ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên căm giận nói.
“Đúng không?” Trần Diệc Nhiên dựa nghiêng ở trên giường, duỗi tay chậm rãi phủ lên trước ngực mềm mại của cô, thanh âm vui vẻ thoải mái nói: “Anh không ngại làm cho em thấy anh vô sỉ hơn nữa đâu.”
“……” Điềm Tâm đột nhiên phát hiện, cô giống như đã xem nhẹ trình độ phúc hắc cùng không biết xấu hổ của Trần Diệc Nhiên, cô trở mình, quấn chặt chăn, thấp giọng nói: “Em mới không cần ăn cái gì, em muốn ngủ……”
“Ân.” Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, từ phía sau vòng lấy ôm cô, đem cằm chính mình gác ở trên vai cô, liền như vậy lẳng lặng mà ôm cô, hồi lâu không nói gì.
Một mảnh trầm tĩnh, Điềm Tâm cảm thấy chính mình giống như mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ.
Trần Diệc Nhiên thanh âm trầm thấp mà nhẹ nhàng, chậm rãi ở cô phía sau vang lên: “Điềm Tâm, em còn nhớ rõ lúc em lần đầu tiên nói thích anh như thế nào, lúc ấy đôi mắt của em sáng lấp lánh, giống như là con mèo bị chủ nhân chính mình dẫm đến cái đuôi, rõ ràng sinh khí rồi lại cố nén, lúc ấy anh liền nghĩ, thật là một cô bé, chỉ có tiểu hài tử mới có thể lộ ra hỉ nộ như vậy, tùy hứng lại không nói lí mà nói thích người khác.”
Điềm Tâm yên lặng mà nghe, không nói gì.
Trần Diệc Nhiên cánh tay có hơi chặt lại, thanh âm thấp thấp nói: “Không thể tưởng được cái tiểu hài tử kia, liền cứ như vậy mà xông vào thế giới anh.”