Chương 122
Xích Tiễn khó hiểu.
Ngay cả khi không thể chế ngự chúng cùng một lúc, thì những con dữ này cũng không phải là đối thủ của nàng ta. Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, trong nháy mắt nàng ta có thể giết chết bọn chúng, cũng không để chính mình bị thương.
“Phải thuần phục cùng một lúc. Sắc mặt Tần Lam Nguyệt nghiêm túc.
Hiện giờ trong tay nàng chỉ có thuốc phòng bệnh dại, lượng thuốc này chỉ đủ cho một người. Nếu như ngay cả Xích Tiến cũng bị cắn thì không có đủ thuốc.
Ngay cả trầy da một chút cũng không được, nàng không muốn mạo hiểm như vậy.
“Cho dù võ công của người cao cường, ngươi cũng không thể chống lại chó điên.”
Ba con chó này, có điểm không thích hợp. Nghĩ đến sự xuất hiện của thuốc phòng bệnh dại, nàng luôn có linh cảm chẳng lành.
“Đi tìm ai đó trước, phải nghĩ ra cách vẹn toàn để bắt con chó.” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhất định không thể tự ý đi vào!”
Sắc mặt Xích Tiền rất khó coi, nàng ta thấy Vương phi nương nương giống như chuyện bé xé ra to. Bạch Mai ngu ngốc, nhưng nàng ta cũng không bất cần như vậy, chỉ có ba con chó, nàng ta dư sức đối phó.
Khi nàng ta khăng khăng muốn đi vào, một lão đầu vội vàng chạy đến.
Lão đầu vội vàng chạy đến thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
“Ôi, cuối cùng cũng tìm được rồi .” Lão đầu cúi người, thở hổn hển: “Bạch Mai cô nương này dẫn con chó đi không nói lời nào làm ta lo chết đi được.
“Chắc là không xảy ra việc gì đâu.” Lão đầu còn chưa nói xong, theo khe hở trên bức tường hoa nhìn thấy Bạch Mai đang bị con chó cắn, sắc mặt liền tái mét.
“Hỏng rồi, hỏng rồi, chậm một bước rồi.”
“Trời ơi, nên làm gì đây? Bây giờ phải làm gì đây?”
Ông ta ngã trên mặt đất, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dùng tay vỗ vỗ hai chân, toàn thân run rẩy, nhỏ giọng kêu lên: “Ta có thể làm được gì đây?”
“Ông là ai? Đã xảy ra chuyện gì?” Tần Lam Nguyệt hỏi: “Đừng lo lắng, từ từ nói.”
“Vương phi nương nương, tiểu nhân là người nuôi chó trong Vương phủ, lão Trần.” Sau khi nghe thấy giọng nói của Tần Lam Nguyệt, ông ta nhớ tới mình nóng lòng quên hành lễ, quỳ xuống đập đầu ba cải, đau đớn nói: “Người mau, mau rời khỏi đây, tuyệt đối không được để cho cần.
Tần Lam Nguyệt nhíu mày: “Chó này là của người nuôi sao? Nếu vậy, ngươi hãy tìm cách khống chế ba con chó này, Bạch Mai đã bị cần phải nhanh chóng chữa trị.
Lão đầu lắc đầu: “Vô dụng, đã vô dụng rồi, chỉ cần bị nó cắn, chắc chắn không thể cứu được.
“Làm sao ngươi biết không thể cứu?” Tần Yển Nguyệt mắng: “Ngay cả khi không thể cứu, cũng không thể để những con chó này giở thói ngang ngược như vậy, nhất định phải khống chế được chúng.
“Vì ngươi là chủ của những con chó này, nên hãy nghĩ ra một cách. Không thể có người đến gần, và cũng không thể để ai bị cắn, hãy dùng biện pháp an toàn nhất để thuần phục con chó. Đừng nói những lời vô nghĩa, đừng lãng phí thời gian, hãy nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết”
Lão đầu bị mắng một hồi cũng tỉnh táo hơn một chút, nhíu mày suy nghĩ, vỗ vỗ đầu, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Sau khoảng thời gian ngắn, đã kiếm được ít thịt. Ông ta hộ khẩu hiệu và ném thịt vào.
Sau khi ba con chó nghe thấy khẩu hiệu, chúng ngừng cắn Bạch Mai và bắt đầu chạy ra cửa để tranh giành thức ăn.
Sau khi chia nhỏ thức ăn, chúng không thể tiếp tục đứng vững, ngã thẳng xuống.
“Hạ độc chết rồi sao?” Tần Lam Nguyệt kinh ngạc nói.
“Không phải.” Lão đầu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Dù sao ba con chó này cũng là do tiểu nhân nuôi, tiểu nhân không nỡ hạ độc, tiểu nhân chỉ cho chúng ăn một ít thuốc mê, làm cho chúng ngủ thiếp đi, Vương phi nương nương, có thể mang chúng nó giao cho tiểu nhân xử lý được không?”
Tần Lam Nguyệt không đáp, nàng cau mày: “Xích Tiến, đá cửa ra.”