Chương 187:
Ngồi một lúc mới phát hiện cửa sổ chưa đóng, thảo nào lạnh muốn chết.
Nàng vội lấy chăn quấn quanh người, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được. Rốt cuộc Đông Phương Lý có ý gì?
Bình thường nàng với hắn như chó với mèo, mà hắn cư xử còn độc địa hơn nàng gấp trăm lần.
Hôm nay lại để mặc nàng mắng nhiếc nửa ngày cũng chẳng phản kháng lại câu nào.
Nàng nhắc đến chuyện hòa ly thì hắn lại đánh hỏng cả cánh cửa?
Xem ra có vẻ vô cùng tức giận.
Nàng và hắn hoà lỵ, chẳng phải trước giờ hắn vẫn luôn mong điều đó?
Chỉ cần nàng và hắn hoà lỵ, hắn có thể tự do mà lấy Bạch Nguyệt Quang làm thê tử, có thể chấm dứt chuỗi ngày tháng dẫn vặt khổ sở này.
Chẳng phải là vẹn cả đôi đường?
Nhưng giờ đây, sao phản ứng của hắn lại thế này? Căn phòng bừa bãi lộn xộn, y như tâm trí Tần Lam Nguyệt hiện giờ.
Trái tim cảm thấy rất đau, như có gì đè lên khiến nàng không thở nổi.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, giờ càng lúc càng tệ hơn.
“Nương nương, người bị trúng phong hàn, không nên ra gió lạnh.” Lục Tu cầm hòm thuốc bước vào, nhìn căn phòng bừa bộn, ánh mắt chợt động.
Nàng đóng cửa sổ lại.
Cửa bị phá hỏng, không thể đóng chặt hẳn được tiếng gió rít qua khe hở luồn vào phòng nghe sao mà chói tại ghê người.
“Cái cửa này cần phải sửa lại rồi.” Lục Tu dọn dẹp lại phòng ốc bừa bộn một chút, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh Tần Lam Nguyệt: “Nương nương, người vẫn còn sốt sao?”
Tần Lam Nguyệt vô thức sờ lên trán, lúc này mới nhận ra trán nàng nóng bỏng như lửa.
Không chỉ có trán nàng, mà cả người nàng cũng nóng như lửa đốt. Thảo nào ban nãy đụng phải người Đông Phương Lý lại cảm thấy tay hắn lạnh thế. Không phải hắn lạnh mà là do nàng đang bị sốt thôi.
“Quả nhiên vẫn còn phát sốt” Lục Tu lấy một viên thuốc từ hòm thuốc ra: “Uống cái này vào trước đi.
Nàng nghe ở một bên nghe, nào là thuốc này được làm từ các vị thuốc như tía tô, ngân kiều, cát cánh…
“Vết thương của người có cần khâu lại không?” Lục Tu hỏi.
Tần Lam Nguyệt vén ống tay áo lên.
Vết thương ở cánh tay còn đỡ, còn mấy vết thương ở đùi có vẻ nghiêm trọng hơn chút.
“Khâu vài đường là ổn thôi. Nàng nói: “Vết thương kiểu này, trước tiên cần gây tê, sau đó khử độc miệng vết thương, cuối cùng khâu lại ba bốn đường là sẽ không việc gì.”
“Phiền người rồi.”
Lục Tu vốn dĩ đã quá thành thạo mấy việc này.
Sau khi khử độc xong, y nói một tiếng đắc tội, sau đó dùng đèn cầy chiếu sáng, tiến hành khâu miệng vết thương.
“Bạch Mai sao rồi?” Tần Lam Nguyệt không dám nhìn vết thương, nàng nhắm chặt mắt lại hỏi.
“Sau khi khâu miệng vết thương xong thì ngủ rồi, người yên tâm, nàng ta khoẻ mạnh như vậy, mấy ngày nữa là lại có thể chạy nhảy vui đùa” Lục Tu nhẹ nhàng nói.
“Nương nương, về chuyện Bạch Mai mất máu quá nhiều. Y ngập ngừng định nói rồi lại thôi.
“Ngươi muốn hỏi chuyện truyền máu?” Tần Lam Nguyệt đang nhai thuốc, giọng có phần không rõ ràng: “Một hai câu không nói rõ được, tóm lại, truyền máu là một phương pháp đòi hỏi sự cẩn thận tỉ mỉ, với trình độ và điều kiện của y học hiện tại thì không nên tiến hành.
Lục Tu không cam tâm: “Nương nương, người cũng biết nếu kỹ thuật truyền máu được phổ biến rộng rãi hơn thì có lẽ sẽ giảm thiểu được nửa số lượng người chết trên chiến trường, thuộc hạ đã nghĩ đến phương pháp này từ rất lâu rồi nhưng đa số là thất bại, không ngờ trường hợp của nương nương thực hiện thì lại thành công, ta vô cùng vui mừng, nếu nương nương nương không cho ta biết, e là ta sẽ không thể nào ngủ được.
Tần Lam Nguyệt thở dài một hơi.
Nàng rất muốn phổ cập phương pháp này cho Lục Tu.
Dù sao việc phát hiện ra các nhóm máu đã là một chuyện lớn mang tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn, vượt xa so với y học hiện giờ.
Lục Tu vốn có tư chất, nói không chừng còn có thể làm ra những điều vượt xa tưởng tượng của nàng.
Chỉ có điều tâm trạng hiện giờ của nàng đang rất phiền muộn nên không muốn nói chuyện.