Chương 96
Nữ nhân Bạch liên hoa trong ngoài không đồng nhất kia lại làm cái gì ở Vương phủ lúc này vậy? Giả vờ đến thăm Đông Phương Lý à?
Tần Lam Nguyệt vừa nghĩ tới chuyện xảy ra vào ngày hôm qua thì cơn tức giận lại bùng lên, mơ hồ có chút mất kiểm soát.
Ngày hôm qua, cả nàng và Đông Phương Lý đều bị thua thiệt, chỉ có Tô Điểm Tình là người chiến thắng, vừa nghĩ tới dáng vẻ giả vờ mềm yếu của nữ nhân khẩu xà tâm phật kia thì nàng đã buồn nôn rồi.
Khi chưa tiếp xúc với nữ nhân kia thì ý định của nàng vốn chỉ là nước sông không phạm nước giếng, chờ đến khi thời cơ thích hợp thì nàng và Đông Phương Lý sẽ đường ai nấy đi.
Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng đã thay đổi chủ ý.
Người nào dám tính kế với nàng thì nàng nhất định phải xé nát người đó mới thỏa mãn.
“Nàng ta còn ở cửa sao?” Tần Lam Nguyệt nhìn chằm chăm Bạch Mai: “Còn chưa tới cung Minh Ngọc à?”
“Hừ, ngươi đã hoảng sợ rồi sao?” Bạch Mai ôm tay, thoạt nhìn có chút hả hệ: “Vương Gia và Tô cô nương mới là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.”
“Hy vọng Vương Gia có thể cảnh giác cao độ, từ bỏ người có tâm địa rằn rất độc ác như ngươi.”
“Tô cô nương là đệ nhất mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành, cười một cái cũng có thể khiến cho bươm bướm bay đầy trời, người thử nhìn lại bản thân mình xem, xanh xao vàng vọt, lại còn yếu đuối, trông như cây giá đỗ.”
“Dáng vẻ của Vương Gia giống như thần tiên, loại nữ nhân có vẻ ngoài xấu xí và nội tâm rắn rết như người quả thực không xứng để cho Vương Gia cưới”
“Chỉ hy vọng Vương Gia nhanh chóng bỏ ngươi, loại rắn rết như người nên bị phu quân ruồng bỏ, người chỉ xứng gả cho một tên ăn mày mà thôi.”
Bạch Mai đang mắng tràn trề vui sướng, càng mắng càng nghiện.
Sau khi mắng một hồi lâu nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào, nàng ta bỗng nhiên nhận thấy có điều bất thường.
Nàng ta theo bản năng giương mắt nhìn thì mới phát hiện Vương Phi rắn rết kia đang tươi cười rạng rỡ.
Tựa như hoa xuân nở rộ, nụ cười tỏa sáng như ảnh mặt trời.
Trong lòng của nàng ta lộp bộp một chút. Nàng ta ở trong viện của Vương Phi cũng đã mấy ngày nay, bản thân nàng ta cũng đúc kết được một số điều, khi Vương Phi tươi cười thì nàng đang tức giận.
Cười đến càng vui vẻ thì nàng lại càng tức giận.
Giờ khắc này, Vương Phi rần rết kia cười tươi như hoa, điều này khiển trong lòng của nàng ta càng thêm sợ hãi.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bạch Mai nuốt một ngụm nước bọt, chống nạnh và mạnh mẽ trấn định: “Ta cho người biết, lần trước là do ta khinh thường, lần này người đừng nghĩ có thể lập kế với ta.”
“À.” Tần Lam Nguyệt xoa xoa cổ tay và tiến về phía trước hai bước. Bạch Mai nhớ tới thủ đoạn của nàng, mồ hôi lạnh chảy khắp người, ngay sau đó nàng ta lui về phía sau vài bước, đứng cách nàng rất xa.
“Ta rắn rết? Ta ác độc sao?” Tần Lam Nguyệt cười: “Bạch Mai, có phải ta đã quá ôn hòa với ngươi, cho nên người mới sinh ra một loại ảo giác rằng bản thân có thể dùng những lời nói xằng bậy để vu khống hãm hại ta hay không?”
“Lúc trước ta cho rằng người là husky do Đông Phương Lý phái tới, ngươi cũng không làm chuyện gì quá phận, chỉ là miệng lưỡi của người quá khó nghe, ta đại nhân đại lượng nên không buồn chấp nhặt với ngươi.”
“Nhưng hôm nay ngươi lại đụng vào nòng súng, mà hôm nay tâm trạng của ta không tốt, thật sự không tốt.” Nàng tiến đến gần Bạch Mai.
Giọng nói của Bạch Mai căng thẳng, bày ra tư thế phản kháng: “Tần Lam Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, ta có võ công nên cũng không sợ ngươi, âm mưu quỷ kế của người đối với ta là vô dụng thôi. Người cũng đừng nghĩ dùng thân phận Vương Phi để áp bách ta, ta không sợ đâu.”
“Ngươi không sợ? Ta đây hẳn là nên tán thưởng người một tiếng có tinh thần can đảm nhỉ?” Tần Lam Nguyệt khẽ vuốt ống tay áo: “Âm mưu quỷ kế đối với người là vô dụng sao? À, vậy ngươi có nhận thấy đầu lưỡi của mình tê dại không?”
“Đương nhiên không có.” Bạch Mai ngẩn người, khi nàng ta hé miệng thì không khí lạnh lẽo tiến vào, có một cảm giác tế tế xông tới.
Nàng ta nhìn Tần Lam Nguyệt với vẻ khó tin: “Ngươi, đồ nữ nhân độc ác, ngươi lại làm cái gì?”
“Đương nhiên là âm mưu quỷ kế, không phải là người không sợ âm mưu quỷ kế của ta hay sao?” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta khuyên người không nên ngậm miệng lại, phải há to miệng, nếu như người ngậm miệng thì độc ở trên đầu lưỡi sẽ không tan hết, trong phút chốc miệng của người sẽ thổi rữa đấy.”
Khi Lâm thái y đưa thuốc giải độc cho nàng thì nàng cũng thuận lợi lấy được mấy viên.