Chương 59
“Cánh tay của huynh có sao không?”
“Lý ca ca, nhiều máu quá.
Nàng ta vừa nói vừa khóc: “Đều do muội, nếu không phải do muội thì huynh cũng sẽ không phải chịu loại tội này.
Sắc mặt Đông Phương Lý tái nhợt, không chút huyết sắc.
Máu vẫn không ngừng chảy ra, thân thể của y cũng trở nên lạnh buốt.
“Ly ca ca, huynh nói một câu đi, muội sợ lắm.” Tô Điểm Tình khóc như hoa lê ướt mưa, không biết phải làm sao.
Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay, nhắm mắt lại, không để bản thân nhìn thấy máu tươi.
Nàng cố gắng để cho giọng mình bình tĩnh lại: “Tôi
Điểm Tình, người có sức khóc, không bằng chạy đi gọi Thái Y đi”
Tô Điểm Tình quay đầu, hung hãng nhìn nàng chằm chăm: “Tần Lam Nguyệt, ngươi là thứ độc phụ rắn rết, người quá ác độc.
“Ta ác độc?”
Tần Lam Nguyệt ngưng lại nụ cười: “Chắc là thế, nhưng mức độ ác độc của ta còn kém xa người vạn dặm “Tần Lam Nguyệt, người sẽ gặp báo ứng Tô Điểm Tinh nói xong, nhanh chóng chạy xuống đình đi gọi Thái Y. Tần Lam Nguyệt nghiêng người trên lan ca, ngửi được mùi máu lan tràn khắp nơi, run rẩy không ngừng được.
Nàng không dám mở mắt, sợ rằng mở mắt sẽ trông thấy máu tươi phủ khắp trời.
“Đông Phương Lý, người tội gì phải khổ như thế?”
Vì một đóa sen trắng trong ngoài bất nhất, đáng không? giá
Coi như y không đánh gãy tay mình, Tô Điểm Tình cũng sẽ không sao cả. Vào lúc gặp phải việc uy hiếp đến tính mạng mình, đóa sen trắng kia sẽ tự vạch mặt mình, sen trắng biến thành sen đen, vừa rồi nàng suýt chút nữa đã bị Tô Điểm Tình phản đòn giết chết đấy thôi.
Đông Phương Lý lại vì loại nữ nhân kia, lựa chọn đánh gãy tay mình.
Cảm động trời đất đến buồn cười.
Cơ thể Đông Phương Lý lạnh lẽo.
Hôm nay là ngày phát bệnh, vốn đã giày vò y đến thoi tháp, chỉ mới dịu đi một chút, huyết khí lại dâng lên, chân khí đảo ngược.
Hiện tại lại còn đứt gãy gân tay, máu chảy thành sông.
“Ngươi hài lòng chưa?”
Đông Phương Lý hỏi.
“Không hài lòng.
Giọng Tần Lam Nguyệt ung dung: “Đây không phải là kết quả mà ta muốn.
Đông Phương Lý không vô tội, thật sự là y đã động thủ với nàng, nhưng nàng cũng không muốn tổn thương y.
“Đông Phương Lý, lúc người đánh ta hẳn là đã phải chuẩn bị tâm lý rồi, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua bất kì ai làm tổn thương đến ta
Tần Lam Nguyệt thở dài: “Thôi vậy, cũng chẳng có gì đáng để nói với một kẻ mắt mù tim cũng mù cả, tạm biệt”
Trong mùi máu tươi nồng đậm, hai chân nàng nhũn ra, run rẩy một lúc sau mới có thể đứng thẳng.
Đúng lúc nàng muốn rời đi, chiếc nhẫn lại đột nhiên nóng lên.
Trong thoáng chốc, tòa cao ốc y dược lại xuất hiện trước mắt nàng.
Khác với vẻ mờ mịt ngày thường, lần này hình dáng tòa cao ốc đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Nơi hiện tại nàng nhìn thấy được là lầu một của cao ốc, hiệu thuốc cũng lớn hơn lần nàng nhìn thấy trước kia. Lúc Tần Lam Nguyệt chờ đợi thuốc xuất hiện, thì thuốc lại không hề xuất hiện trong tay nàng.
Nàng hơi kinh ngạc, thử đến gần hiệu thuốc, nhưng mới vừa tiếp cận một chút lại bị bắn mạnh trở về, lực rất lớn, ngay cả khi việc này chỉ xuất hiện trong tiềm thức thì nàng cũng cảm nhận được xung kích.
Loại xung kích kia, đánh thẳng vào trán.
Tần Lam Nguyệt che trán lại, đau rơi nước mắt nước mũi: “Chuyện gì thế này?”
Chiếc nhẫn nóng vô cùng, nàng lại không chịu được nhiệt độ của nhẫn, đang muốn thảo nó ra.
Thì trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một bao chỉ khẩu, bằng vải, kìm phẫu thuật và dao phẫu thuật mới toanh cùng các loại dụng cụ cấp cứu khác.
Trừ những thứ này thì còn có thuốc tiêu viêm, thuốc sát trùng, bột cầm máu, ống tiêm tĩnh mạch và thuốc ngừa thai.