Chương 161:
Đại cung nữ không cách nào phản kháng, trơ mắt nhìn mặt mình sưng thành đầu heo.
“Người, người dám đối xử với ta như vậy.” Nàng ta lại lộ ra bộ mặt vốn có, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lam Nguyệt: “Công chúa nhất định sẽ xé xác người.
Tần Lam Nguyệt dùng một cước mà đá tiếp. Một cước đó chính là đá vào dưới đan điền của nàng ta.
Đại cung nữ lui về phía sau vài bước, ngã xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Ta đã nói rồi, ta đã không còn kiên nhẫn, ta chỉ muốn biết tung tích của Lục Bảo và Xích Tiến.” Tần Lam Nguyệt lại dùng một cước giẫm lên mặt nàng ta, dùng sức nghiền ép: “Là các ngươi chọc giận ta.”
“Đúng rồi, độc vừa rồi là kịch độc.” Âm thanh của nàng lạnh như băng: “Ngươi sẽ không lập tức tử vong, sau khi trúng độc, cả người sẽ hoàn toàn vô lực, một khắc sau, toàn thân ngứa ngáy vô cùng, mười hai canh giờ sau, cảm giác ngứa sẽ biến thành đau đớn như kim châm, cứ tuần hoàn như vậy, đợi đến khi người hoàn toàn sụp đổ, người sẽ tự lìa đời.”
“Bây giờ có thể nói chưa? Các nha hoàn của ta đâu?”
Đại cung nữ chỉ hung hăng nhìn chằm chằm nàng, không nói một lời, ánh mắt như có tia lửa.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy có chút mệt mỏi, hỏi những nha hoàn này cũng không hỏi được cái gì, chỉ lãng phí thời gian.
Chỉ có đối mặt với công chúa Mục Dã mới có thể tìm được Lục Bảo, nàng nhất định phải mau chóng tìm được bọn họ.
Tần Lam Nguyệt lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.
Trên bầu trời vừa rồi còn khá quang đãng, mặt trời bị mây đen bao phủ, sắc trời cũng trầm xuống.
Vào mùa đông, gió xào xạc thổi, không khí có chút u Nàng nhìn sắc trời ảm đạm, trong lòng cũng trầm ám. xuống. Hôm nay, sợ rằng trời lại có tuyết hoặc bão tuyết.
Công chúa Mục Dã ắt hẳn là người có tính cách ngang ngược và kiêu ngạo . Lần này nàng chủ động tìm đến công chúa Mục Dã, người tiếp đón nàng có thể còn kinh hoàng hơn cả trận bão tuyết sắp tới.
Nhưng, vậy thì sao?
Chịu đựng không phải là phong cách thường ngày của nàng.
Sau khi ngựa Thất Liệt đánh sập mọi thứ mà có thể đánh được, nó ngẩng đầu lên và hét vài cái, phẩy mũi, nhìn quanh một lượt rồi lao đầu vào nhà.
Một tiếng động lớn vang lên, ngôi nhà bị đánh lủng một lỗ lớn, và con ngựa từ lỗ đó mà lao vào nhà.
Bụi mù mịt, trong và ngoài là một mớ hỗn độn.
“Bên ngoài làm ầm ĩ gì vậy? Không biết công chúa đang nghỉ ngơi sao? Các ngươi sốt ruột gì vậy?” Một giọng nói gắt gỏng truyền ra từ trong phòng.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn xuất hiện, khi ngựa Thất Liệt lao tới, nàng ta giơ cánh tay lên, bất ngờ ngăn cản ngựa Thất Liệt tiến công, “Không biết lượng sức.” Nàng ta quát lớn một tiếng, tay dùng sức đẩy đầu Thất Liệt, tay kia vung lên cao, Thất Liệt cường tráng gào thét một tiếng đã bị nàng ta ném ra.
Cửa chính và cửa sổ đều bị đập vỡ, rơi xuống ầm ầm. Sau một tiếng động lớn, con ngựa đâm vào vách tường.
Dưới lực đạo quá lớn, vách tường bị đập vỡ, con ngựa ngã xuống bị tác động mạnh, nó co giật vài cái, thử đứng lên nhưng thất bại.
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy thì trong lòng nàng kinh hãi.
Một quyền đánh bay một con ngựa, đây rốt cuộc là thần lực gì? Chẳng trách Bạch Mai không thể đánh lại, còn bị dọa thành như vậy. Công chúa Mục Dã huyền thoại này còn đáng sợ hơn nàng tưởng tượng rất nhiều
Tay nàng trói gà còn không chặt, có thể thắng được sao?