Chương 98
Bạch Mai kêu lên hai tiếng a. Vừa rồi cổ họng cố lắm mới có thể phát ra âm thanh mà tới giờ khắc này, cổ họng giống như đã bị phá hỏng vốn dĩ không thể nói ra lời, chỉ có thể mở miệng ra thở nặng nhọc.
Nàng ta thử vài lần nhưng đều không phát ra âm thanh, ngay cả đến tiếng kêu cơ bản nhất cũng không làm được.
Bỗng nhiên trở thành người câm, nàng ta vừa sợ vừa tức, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt, giống như kẻ điên mà lao tới.
“Yên lặng đi.” Tần Lam Nguyệt tránh được nàng ta: “Ta nói cho ngươi biết thuốc chỉ có tác dụng ba ngày, ba ngày sau tác dụng thuốc sẽ tiêu tan, ngươi sẽ hồi phục lại như bình thường thôi. Nhưng mà nếu ngươi dám cả gan tiếp tục làm ầm ĩ, ta không ngại để người thành người cầm mãi mãi đầu.
“Bạch Mai, ta nói được thì chắc chắn ta làm được, nếu ngươi không tin thì có thể thử xem.”
Tay Bạch Mai nằm lại thành quyền.
Tần Lam Nguyệt cũng không phải chỉ hù dọa nàng ta, nữ nhân này đúng là chuyện gì cũng đều có thể làm được.
Nếu như mạnh mẽ công kích không những cái gì cũng không thể chiếm được lợi thế mà còn có thể sẽ phải chịu đựng hậu quả càng đáng sợ hơn, thậm chí nếu như chọc vào nữ nhân rắn rết này thì nàng ta sẽ chết.
Nàng ta sợ Tần Lam Nguyệt sẽ lại làm ra thủ đoạn hiểm độc không dám tiến lên chỉ có thể nhìn chằm chằm bằng đôi mắt hung ác.
Tần Lam Nguyệt không đếm xỉa tới ánh mắt như muốn giết người của Bạch Mai mà lạnh nhạt ngồi trước bàn trang điểm.
Nàng của bây giờ đầu bù tóc rồi, sắc mặt nhợt nhạt, phải nhanh chóng chỉnh đốn lại thật đẹp thì mới có đi gặp Tô Điểm Tình được.
Nàng dùng bột nước được chế thành từ nghiền bột trân châu, thoa lên mặt để che đi vành mắt đen và khuôn mặt nhợt nhạt.
Lại dùng son môi làm phấn mắt, đánh má hồng, tôi son, rồi dùng tới bút kẻ mày vẽ chân mày, tiếp đó vẽ một đường kẻ mảnh dài ở mắt.
Vừa nãy còn thấy vẻ mặt tiều tụy của nàng nhưng sau khi trang điểm đơn giản thì đã khôi phục lại thần thái.
Chân mày và đuôi mắt sau khi được kẻ xong thì càng làm tăng thêm sự sắc bén, có một loại cảm giác khiếp sợ mà không giận tự uy.
Tần Lam Nguyệt khá hài lòng với kiểu trang điểm này.
“Bạch Mai, ta chưa bao giờ là loại người hiền lành, lại càng không phải người để người tùy ý ức hiếp, mấy ngày này người không thể mở miệng thì tự kiểm điểm lại bản thân cho tốt đi, ba ngày sau nếu người vẫn cái miệng vô tội vạ như trước, vậy thì ta không thể giữ người lại được nữa.”
Tần Lam Nguyệt nói xong khoác xiêm y dày cộp, đi qua cung Minh Ngọc tới Ngự Đường Đình, chờ Tô Điểm Tình tới.
Bạch Mai chưa bao giờ nếm qua sự thiệt thòi như thế.
Lại càng không nghĩ tới nữ nhân rắn rết này lại dám hạ độc cảm với nàng ta.
Nhưng mà nàng ta không thể phản kháng lại được.
Nếu như nàng ta chống lại Tần Lam Nguyệt thì giống như Huyết Thiết chống lại cây bông vậy, sức lực nắm đấm dù mạnh tới đầu cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể tức giận mà thôi.
Cổ họng không phát ra âm thanh, lồng ngực thì tràn ngập lửa giận, nàng ta căm hận mà đấm một quyền lên khung cửa, đấm tới lúc chảy máu mới dừng lại.
“Đồ nữ nhân rắn rết, Tần Lam Nguyệt, ta sẽ không để người dễ sống đầu, ta sẽ khiến U Lan Các của ngươi gà bay chó sủa.” Trong lòng Bạch Mai thốt lên một lời thề, thở hổn hển chạy ra cửa dùng công sức bắt tới ba con chó, sáu con gà.
Nàng ta để chó và gà ở trong viện, chó bắt đầu đuổi gà, khắp nơi đều là động vật chạy loạn, rất nhanh trong viện đã biến thành khung cảnh lộn xộn.
Lục Bảo đang cho Minh Hồng uống thuốc, nghe thấy trong viện có tiếng ồn ào nên cau mày mà mở cửa Cửa vừa mở ra thì một con chó lớn màu vàng hung hãng đứng ở ngoài cửa.
Con chó cao bằng nửa người, cơ thể béo khỏe, nhe răng lè lưỡi, hung thần ác sát, giống như có thể nuốt cả người sống.
Bản thân nàng ấy sợ chó, nhìn thấy con chó lớn dữ tợn như vậy mà sợ tới mức cả người phát run, vội vàng đóng cửa lại không dám đi ra ngoài nữa.
Mà lúc này, Tần Lam Nguyệt đã tới Ngự Đường Đình.
Ngự Đường Đình ở ngay chính giữa Vương phủ, là nơi ngày thường tới để ngắm hoa uống trà, tiếp đãi khách. Nếu như muốn tới cung Minh Ngọc nơi Đông Phương Lý ở thì nhất định phải đi qua nơi này.