Chương 216
Tần Lam Nguyệt có chút hổ thẹn.
Nàng như bị quỷ ám cho rằng đó là vì Đông Phương Lý muốn Tô Điểm Tình bớt đau đớn, vì thế lòng ghen tị nổi lên, sống chết không đưa.
Nàng còn vì chuyện thuốc giải mà nổi giận với hắn nữa.
Bây giờ xem ra là do nàng quá ngu xuẩn rồi.
“Xin lỗi.” Nàng nói: “Hôm qua là ta do ta lỗ mãng, nếu như ta nghe lời người thì mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt Đông Phương Lý không có biểu cảm gì.
Tần Lam Nguyệt thở dài: “Ta chưa từng hiểu chuyện trong cung, nếu như người nói rõ đầu đuôi sự việc cho ta thì ta cũng sẽ không đến mức này.”
Nàng có lỗi nhưng Đông Phương Lý không giải thích cho nàng, vậy hắn cũng cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Nhưng với tình huống lúc đó, cho dù hắn có giải thích thì nàng cũng sẽ không nghe.
Khi lòng ghen tị nổi lên, lòng nàng chỉ tràn ngập sự tức giận.
Đột nhiên Tần Lam Nguyệt sửng sốt cả người. Hôm qua nàng nổi giận với Đông Phương Lý vì đã cho rằng trong lòng hắn yêu Tô Điểm Tình. Nàng thường xuyên cảm thấy nghẹn lòng, khó chịu, hơn một nửa là có liên quan đến việc Đông Phương Lý bảo vệ cho nàng ta
Hành vi của nàng là đang ghen ghét, đố kị sao?
Ngày trước nàng chưa yêu đương bao giờ nên không hiểu được loại cảm giác này, bây giờ nghĩ kỹ lại, cái cảm giác khó mà giải thích, lúc này nàng đã giải thích được rồi.
“Con mẹ nó.” Tần Lam Nguyệt không tự chủ được kêu lên một tiếng, hiếm thấy nàng nói những lời lẽ thô tục. Nàng biết nổi máu ghen thì chứng tỏ nàng quan tâm han.
Nàng thật sự bài tiết ra thứ hormone kỳ quái với hắn
Chuyện này thật khó tin! “Sắp tới nơi rồi, ngươi vội vàng hấp tấp làm cái gì?” Đông Phương Lý nhìn vẻ mặt nàng như gặp quỷ, lạnh lùng nói: “Xin lỗi có tác dụng sao? Dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi.”
“Ngươi đừng nói nhảm nữa.” Hắn dừng lại một lát: “Phía phụ hoàng và Trinh phi nương nương ta tự sẽ xử lý, người đứng bên cạnh bình tĩnh lại mà nhìn đi.
Tần Lam Nguyệt không có ngốc.
Hôm qua nàng bị lòng ghen tị che mờ đầu óc, hôm nay đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi.
Bình tĩnh lại thì cũng hiểu được, Đông Phương Lý khoanh tay đứng nhìn không phải là lạnh lùng, mà là đang bảo vệ bọn họ.
Tỷ muội mâu thuẫn với nhau cùng lắm coi như hậu viện không hợp, truyền ra ngoài không hay lắm, nhưng cũng chỉ là tượng trưng hình phạt nghiêm khắc mà thôi.
Nhưng nếu như Đông Phương Lý tham gia vào thì sự việc đã thay đổi rồi, lại bị người có lòng dạ xấu xa dẫn hướng thành thủ túc tương tàn, tranh giành Hoàng vị, hậu quả khó mà lường được. Tần Lam Nguyệt im lặng một lát, giọng nói kiên quyết: “Đông Phương Lý “Lát nữa, ngươi có thể giao việc này cho ta không?”
“Người nghe những lời ta vừa nói không hiểu sao?” Ánh mắt của Đông Phương Lý lành lạnh.
“Ta hiểu.” Tần Lam Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn: “Lúc trước quả thật ta tự đi vào ngõ cụt nhưng bây giờ đã sáng suốt lại rồi.”
“Thân phận của người đặc biệt, không phù hợp dính vào loại tranh chấp này, giao việc này cho ta xử lý được không? Ta sẽ không rước thêm phiền phức cho người đâu.”
Tự mình rước lấy tai họa thì phải tự mình gánh chịu.
Đông Phương Lý thở dài.
Hắn nhìn tòa công trình cách đó không xa, giọng nói sâu thẳm: “Tần Lam Nguyệt, phụ hoàng không phải là Mục Dã, một chút thủ đoạn của người sẽ không lừa được đầu.
“Ta biết.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta không muốn dùng tài khôn vặt đi lừa gạt phụ hoàng. Đông Phương Lý, để ta tự xử lý đi. Ta không muốn để ngươi trở thành vật hy sinh.
Cả người Đông Phương Lý cứng đờ.
Hắn nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Tần Lam Nguyệt, trong thoảng lên vẻ kỳ lạ: “Ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Ta nghĩ thông rồi, có người sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình.” Tần Lam Nguyệt nằm tay của hắn: “Ngươi tin tưởng ta một lần đi, thế nào?”
Tay của nàng hơi lạnh rồi nhưng tay của Đông Phương Lý lại lạnh hơn. Hắn cảm nhận được tay của nàng đang khẽ run liền âm thầm nằm chặt, cho nàng một chút cảm giác an toàn.
“Đến nơi rồi.” Đông Phương Lý thản nhiên nói.
Tần Lam Nguyệt giương mắt nhìn ra.
Cách đó không xa, có một cung điện khác các tòa công trình khác.
Ba chữ ‘cung Bảo Ngọc’ ở phía trên, còn có mấy ký tự kỳ lạ.
So với mái cong tường đỏ thường gặp, cung Bảo Ngọc lại là hình tròn, cảm giác thiết kế rất mạnh mẽ, rất có cảm giác của nước khác.
“Đừng nhìn đông nhìn tây nữa.” Đông Phương Lý buông nàng ra: “Chút nữa, nhớ nghĩ kỹ rồi hẵng làm.”