Chương 263
“Ngươi đã phát hiện ra cái gì?” Đông Phương Lý hỏi.
“Mùi máu. Tay của Tần Lam Nguyệt khẽ run: “Ta ngửi thấy mùi máu, không phải là mùi máu trên người người, mà là mùi máu ở phía trước truyền đến.
Ngay cả khi không cần người chỉ đường, nàng cũng có thể dễ dàng lần theo mùi máu mà tìm.
“Hài tử đó, từ khi được sinh ra đã bị ném đến đây sao? Làm sao có thể sống sót được?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
Sắc mắt của Đông Phương Lý trở nên phức tạp: “Năm đó, sau khi làm rõ cái chết của Lan phi, phụ hoàng cảm thấy hổ thẹn, lại không muốn thừa nhận Lão Cửu là nhi tử của mình, vì vậy người đã cho một số nhũ mẫu đến chăm sóc cho đệ ấy, cũng may có thể sống sót đến hiện tại.
“Nhũ mẫu đó, có đối xử với đệ ấy tốt không?”
Đông Phương Lý lắc đầu: “Ta có phải người đến đây chiếu cố vài lần, bề ngoài thì nhìn thì không thể biết được” Ngón tay của Tần Lam Nguyệt nằm chặt lấy vạt áo, họ dừng ở trước một cái sân.
Nguồn gốc của mùi máu tươi, đúng là từ bên trong tỏa ra.
Đây chính là cái sân mà lão thái giám đã chỉ khi nãy. Nàng định đẩy cửa ra, thì bên trong vang lên tiếng rống giận dữ chói tai.
“Tiểu dã chủng này, tại sao còn nhiều y phục dơ ráy vẫn chưa giặt như vậy, ngươi lại lười biếng có phải không?”
“Phạt ngươi hôm nay không được ăn cơm, giặt đồ xong thì mau chóng đi lau nhà, trước khi trời tối mà vẫn chưa lau xong thì lão nương cho ngươi uống sạch nước lau nhà. Từ sáng đến tối chỉ biết ăn không ngồi rồi, thật là phiền phức, người thấp hèn thì sinh ra hài tử cũng thấp hèn, mỗi ngày cứ tìm cách chọc khiến lão nương tức giận không thôi. Bàn tay đang đẩy cửa của Tần Lam Nguyệt bị đóng băng ở đó, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Tiểu dã chủng trong tiếng thét của bà ta chắc chắn là chỉ Lão Cửu.
Nàng nhìn về phía Đông Phương Lý, thấy sắc mặt của hắn tái xanh.
“Vương ma ma, Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi, không làm được những việc này, xin người tha cho ngài ấy, đợi ta hết bệnh rồi sẽ cố gắng kiếm tiền, khụ khụ, những việc đó cứ để ta làm là được rồi. Một giọng nói khàn khàn truyền đến.
“Phi, cái gì mà Cửu hoàng tử, chỉ là một tiểu dã chủng mà thôi. Giọng nói của nữ nhân đó càng nâng cao lên, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ngươi không được làm những chuyện đó, để cho tiểu dã chủng này tự làm, không thương lượng gì hết.
“Ta cũng thật là xui xẻo, tại sao lại bị phân bố đến đây, mỗi tháng không được ăn ngon, còn phải nấu ăn cho hai người vô dụng các ngươi, làm cái gì cũng không xong, còn ở đó già mồm với ta, là muốn khiến ta đang sống sờ sờ như này tức chết sao. Bà ta càng nói càng tức giận, không biết đang cầm cái gì để đánh họ, cứ một lúc lại phát ra tiếng bốp bốp, hết lần này đến lần khác.
“Ngươi đánh tiểu dã chủng đó thì cũng được, nhưng đường đánh Ngọc Nương.” Một người vén rèm bước ra: “Lúc trước vẫn còn nhiều người hỏi thăm bệnh tình của Ngọc Nương, nói là khi nào bà ta khỏi bệnh thì đến báo cho họ biết, những lão gia đó vẫn còn rất thích ả tiện nhân này, bà ta còn có thể kiếm ra tiền mà”
“Bà ta suốt ngày bệnh tật, đúng là có làm chậm trễ việc kiếm tiền, nhưng nếu đánh bà ta chết rồi, về sau chúng ta lấy gì để ăn, lấy gì để uống? Chỉ dựa vào số bạc hàng tháng thì chỉ có chết đói”
“Chu tỷ tỷ, tỷ xem đó, muội đúng là hồ đồ rồi” Nữ nhân cười thật to, kéo Cửu hoàng tử ra khỏi lồng ngực của nhũ mẫu.
“Ma ma đừng đánh nữa, Cửu hoàng tử đang bị sốt, còn đánh nữa thì ngài ấy sẽ chết đó.” Nhũ mẫu kia vừa họ khan vừa cầu xin, giọng nói vô cùng thê thảm.
“Hừ, y chính là một tiểu dã chủng mang điềm xấu, đứa dã chủng này cho dù có chết cũng xứng đáng. Suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, làm gì cũng không xong, sao hả, đã ở đây suốt mười năm rồi, vẫn còn nghĩ mình là chủ tử sao?” Nữ nhân kia lại quát to.
“Hôm nay lão nương muốn giết chết y, xem ai có thể ngăn cản, cho dù là Thiên vương lão tử, Ngọc Hoàng đại để đến đây thì cũng vô dụng thôi.
Tần Lam Nguyệt nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nàng tức giận đến run người.
Cơn tức giận không ngừng tràn ngập ở lồng ngực, nàng có chút không kiềm được bản thân mình.
Đông Phương Lý nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sát khí có thể tràn ra bất cứ lúc nào.
Tuy hắn sớm biết Lão Cửu bị đối xử rất tệ cùng từng cho người đến chiếu cố qua.
Nhưng ở nơi hắn không thể nhìn thấy, bọn hạ nhân vẫn đối xử vô cùng khắc khe với đứa nhỏ.
“Đông Phương Lý, hôm nay người đừng cản ta.” Giọng của Tần Lam Nguyệt run lên: “Trong cuộc đời ta, thứ ta ghét nhất chính là bắt nạt hài tử”
Dù cho có bất cứ lý do gì, ngược đãi hài tử chính là một tội ác lớn. Nàng đưa chân đá tung cánh cửa.
Cánh cửa vốn đã mục nát, bị nàng dùng sức đá một cái lập tức vang lên tiếng lạch cạch.