Chương 241
Hoàng đế vốn đã nhìn quen những cảnh tượng hoành tráng, vì vậy ông ta chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi lại bình thường gật đầu nói: “Triệu chứng của trẫm đã có cách đây nhiều năm, uống thuốc cũng không thấy khá lên bao nhiêu, sau khi tuổi tác lớn thì thời gian trẫm ngủ cũng ngày càng ít đi.
“Hay người thử cái này xem sao?” Tần Lam Nguyệt đưa chai thuốc đến trước mặt ông ta: “Chiếc nhẫn này vô cùng thần kỳ, nó có thể căn cứ theo triệu chứng của người mà chọn được thứ thuốc thích hợp nhất. Còn viên melatonin này hẳn sẽ có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ cho người đó.”
Hoàng đế cầm chai thuốc lên xem qua một lượt, chai và những viên thuốc này khác với những gì ông ta từng thấy trước đây.
Vì được tận mắt nhìn thấy chai thuốc này cứ xuất hiện mà không có cơ sở như thế đã khiến ông ta tin thêm vài phần.
“Bí mật về chiếc nhẫn, còn người nào biết nữa không?”
“Không có” Tần Lam Nguyệt nói: “Trước kia nhi thần vốn chỉ cho là mình nằm mơ giữa ban ngày, sau này mới phát giác được rằng nguyên nhân là từ chiếc nhẫn. Phụ hoàng, không phải nhi thần có ý che giấu, mà là thời gian…”
Nàng tháo chiếc nhẫn xuống rồi kính cẩn nói: “Phụ hoàng, chiếc nhẫn này thật sự quá quý giá”
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Phật tử Thiên Linh luôn luôn huyền bí khó lường, tất cả mọi việc ngài làm đều có ý nghĩa. Vì vậy có lẽ ngài đã truyền lại kiến thức cả đời cho Lam Nguyệt từ khi nàng ấy còn nhỏ, sợ rằng thời gian không nhiều, hơn nữa Lam Nguyệt vẫn còn nhỏ nên không có cách nào để điều khiển nên nàng mới nghĩ đến cách này, hẳn đây là ý trời” Đông Phương Lý cắt ngang lời của Tần Lam Nguyệt.
“Ha, lão Thất, ngươi che chở cho phi tử của mình quá đấy.” Hoàng đế không phải không biết ý của hắn, ông ta lạnh lùng hừ một cái: “Ngươi là sợ trẫm đoạt mất chiếc nhẫn của nàng sao?”
Đông Phương Lý có chút lúng túng nói: “Nhi thần không dám.”
“Yên tâm, trẫm không muốn đồ vật của Phật tử Thiên Linh đâu” Hoàng đế cười rồi nói với Tần Lam Nguyệt: “Lam Nguyệt, chiếc nhẫn này của ngươi thì chính là của ngươi. Nếu như ai cũng có thể kế thừa bản lĩnh của Phật tử Thiên Linh thì ngài sẽ không phải làm đến mức này đâu, vì vậy e là chiếc nhẫn chỉ có mình ngươi mới sử dụng được thôi.
“Tạ phụ hoàng.” Tần Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Thật may vì hoàng đế là một minh quân.
“Tuy nói như vậy nhưng thất phụ vô tội mang ngọc mới phải tội, Lam Nguyệt, ngươi hiểu ý của trẫm chứ?” Hoàng để nói.
“Lam Nguyệt hiểu ạ. Tần Lam Nguyệt tự nhủ từ trong đáy lòng: “Sau này Lam Nguyệt nhất định phải cẩn thận hơn nữa”
Hoàng đế gật đầu, cau lông mày rồi lại giãn ra.
Phật tử Thiên Linh luôn luôn đạm bạc với người đời, chỉ đối đãi đặc biệt với một mình Tần Lam Nguyệt.
Ông ta nhớ mang máng rằng Phật tử Thiên Linh lúc nhìn thấy Tần Lam Nguyệt vừa ra đời, ngài ấy đã không thể kìm nén được mà luôn miệng nói cuối cùng cũng tìm được rồi.
Cũng từ lúc Tần Lam Nguyệt ra đời thì thiên hạ này mới mất đi dấu vết của Phật tử Thiên Linh.
Kết hợp lại các sự kiện liên tiếp với nhau thì không khó để đưa ra một kết luận rằng Tần Lam Nguyệt là người đã được chọn.
Đáp án cho vầng trăng khuyết giữa tháng chính là Tần Lam Nguyệt. Nếu thật sự giống như lời của thái hoàng thái hậu thì thời khắc vén màn sự thật cũng chính là thời khắc mà vương triều Đông Lục trở nên thịnh vượng nhất.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của hoàng đế cũng vui vẻ hơn hån.