Chương 86
Mặt Đông Phương Lý lập tức đen lại, nghĩ tới lúc đuổi nàng đi, bỗng dưng nhớ tới giấc mơ vừa nãy.
Cảnh tượng trong giấc mơ rõ mồn một ở trước mắt, tiên nữ đút tiên đạn cho y có dung mạo giống như Tân Lam Nguyệt.
Chuyện kia cũng không chỉ là giấc mơ. Có lẽ y thật sự đã đi Âm Phủ một chuyến.
Người đưa y ra khỏi Âm Phủ không phải là tiểu tiên nữ mà là Tần Lam Nguyệt.
Trong đáy lòng dâng lên một chút cảm xúc phức tạp, khi những cảm xúc đó dâng lên, y lại có chút không đành lòng làm phiền nàng mà nhẹ nhàng rút tay về.
Lúc này Tần Lam Nguyệt đang nửa tỉnh nửa mê.
Trong lúc mơ màng cảm thấy cổ tay rung một cái, giống như là có thứ gì đó bị lấy khỏi tay, nàng giật mình một cái, người cũng tỉnh táo lại.
“Đỗ Khứ?” Tần Lam Nguyệt cay mày: “Ngươi đã trở vê?”
Trong phòng cũng không có cái bóng của Đỗ Khử nhưng cổ tay của Đông Phương Lý bị rút ra khỏi tay nàng. Nàng ngẩn người: “Đông Phương Lý, người đã tỉnh rồi?” Đông Phương Lý nhắm mắt lại, trên mặt đã khôi phục một chút màu máu nhưng môi lại trắng bệch.
Lông mi dài hơi chớp, khuôn mặt dễ nhìn cũng không bởi vì quá tái nhợt mà trở nên tiều tụy, trái lại càng trở nên tuyệt mỹ.
“Là nằm mơ sao?” Tần Lam Nguyệt ngáp một cái, tay đặt lên trên trán của Đông Phương Lý.
Đông Phương Lý đang giả ngủ cảm thấy trên trán ẩm áp, khóe miệng không để ý giật giật.
“Vẫn còn hơi phát sốt, thật là không để cho người khác bớt lo lắng mà.” Nàng nắm cổ tay của y nằm xuống, chuẩn bị chợp mắt một lát.
Đông Phương Lý hơi mở mắt, trong đôi mắt kia là một mảnh đen kịt.
Y không có quá nhiều sức lực, may mà lần này tay của Tần Lam Nguyệt chỉ đặt lên cổ tay của y, y nhanh chóng rút tay về.
“Quả nhiên ngươi đã tỉnh.” Tần Lam Nguyệt nói.
Đông Phương Lý vẫn nhắm mắt như cũ, giống như là không nghe thấy lời của nàng.
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh, không khí cũng yên lặng đến áp lực.
Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý đang giả vờ ngủ, chân mày khẽ nhếch lên, trong mắt mỉm cười, chói rọi như sao đêm.
“A, Thất Vương Gia không xong rồi, ngài ngừng thở rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Ta tới hô hấp nhân tạo cho người nha?” Nàng nói xong, hít một hơi thật sâu, tiến gần đến mặt của Đông Phương Lý, thở ra.
Thái dương của Đông Phương Lý nhảy vài cái, y cảm giác được Tần Lam Nguyệt đang từ từ tới gần mình.
Nếuy không mở mắt ra, nữ nhân này thật sự sẽ hô hấp cho y.
“Tần Lam Nguyệt “Cuối cùng Vương Gia cũng tỉnh. Mi mắt Tần Lam Nguyệt cong cong nhưng nụ cười lại âm u: “Nếu người không tỉnh lại, ta cũng chỉ có thể hô hấp cho ngươi.
Mặt Đông Phương Lý đen đến mức hoảng hốt: “Tại sao người lại ở đây?”
“Đỗ Khứ mời ta tới.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Đỗ Khứ đâu?”
“Không ở đây.” Tần Lam Nguyệt cầm một miếng táo đến: “Trong phòng này chỉ có hai chúng ta.
“Đừng có bày ra vẻ mặt xấu xa đó.” Nàng nhét miếng táo vào trong miệng y: “Ngươi uống quá nhiều thuốc, trong miệng đẳng, ăn miếng táo cho đỡ đắng”
Đông Phương Lý nghiêng đầu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhổ miếng táo ra.
“Ngươi phân cao thấp với miếng táo làm cái gì? Táo rất vô tội.” Tần Lam Nguyệt cầm khăn tay nhặt miếng táo đi: “Yên tĩnh chút đi, bây giờ người vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho ta xâu xé. Chọc giận ta không có lợi với ngươi.”
Đôi mắt Đông Phương Lý chứa đầy gian khổ, có chút khí thế của gió thổi mưa giông trước cơn bão: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Giữa chúng ta sao?” Tần Lam Nguyệt nói: “Nên xảy ra hay không nên xảy ra đều đã xảy ra “Tân Lam Nguyệt “Ngươi sốt cao, tình huống rất nguy hiểm.” Tần Lam Nguyệt thở dài: “Đêm nay, thiếu chút thì người nữa đã chết.”