Chương 311
“Ta đã không có cách nào sống tiếp được nữa rồi.” Nguyệt Lộ ôm mặt: “Xảy ra chuyện như vậy, làm sao ta còn mặt mũi mà sống tiếp chứ”
“Ta có lỗi với tổ phụ, ta thật sự không có cách nào cả, danh tiếng của ta đã bê bối rồi, ta đã không còn trong trắng nữa rồi, cho dù có sống cũng sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng.
“Loại người giống như ta, sống trên đời còn tác dụng gì chứ?”
Tần Lam Nguyệt nghe thấy thế vô cùng tức giận.
“Nguyệt Lộ, mạng sống là của chính ngươi, tại sao ngươi phải để ý đến cái nhìn của người khác? Người khác châm chọc ngươi vài câu thì ngươi không thèm sống nữa sao?”
“Bọn họ ở sau lưng ngươi nói cái gì, ngươi có nghe thấy không? Ngươi không nghe thấy thì sao biết được bọn họ đang chửi mắng ngươi? Mạng và cuộc sống đều là của chính bản thân mình, việc gì ngươi phải sống vì người khác chứ?”
Tần Lam Nguyệt hít một hơi thật sâu, nàng nhìn chằm chằm vào mắt của nàng ấy, nói từng chữ từng chữ một: “Nguyệt Lộ, nhìn ta này”
“Không cần biết người có làm tốt hay không thì sau lưng đều có người nghị luận, bàn tán, không nghe thấy thì hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu như bị ngươi nghe thấy hoặc là đoán được bọn họ đang nói móc ngươi, vậy thì cứ đi xé rách miệng bọn họ.
“Ai dám đâm sau lưng ngươi, ngươi cứ đánh gãy cột sống của bọn chúng, dù sao cũng chỉ là một cái chết, một người đã chết đến ba lần như ngươi còn sợ ai?”
Vốn dĩ Nguyệt Lộ còn đang chìm đắm trong đau khổ của chính mình, không cách nào tự kiềm chế được, không nghe lọt bất kì một lời nói nào. Nhưng lời nói của Tần Lam Nguyệt đánh vào chỗ sâu trong đáy lòng nàng ấy.
Nàng ấy ngẩn người ngồi đó, mãi vẫn chưa phản ứng lại được.
“Ai dám mắng ta, ta liền xé miệng của người đó?” Nàng ấy sửng sốt hỏi.
“Đúng, nếu như ngươi cảm thấy những ngày tháng sau này vô cùng gian nan, vậy cứ tuân theo cái nguyên tắc này, không thỏa hiệp, không chịu đựng, cách nào có thể khiến ngươi thoải mái thì cứ làm theo cách đó. Tần Lam Nguyệt nói tiếp: “Đời người ngắn ngủi, cứ sảng khoái vui vẻ mà sống một phen, so với uất ức đi tìm chết còn tốt hơn nhiều.
Nguyệt Lộ cúi đầu, thì thào: “Nhưng ta đã không còn động lực sống tiếp nữa rồi.
“Mỗi ngày ta đều sống trong vũng bùn, trầm trọng, khó chịu, hít thở không thông, cái loại cảm giác đó rất đau khi Ta rất mệt, ta rất muốn chết, ta không biết tại sao bản thân còn phải sống trên đời này làm gì, ta là đồ dư thừa, tại sao ta phải sống, tại sao lại là ta?”
Trong lòng Tần Lam Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyệt Lộ quận chúa đều được người ta nâng ở trong lòng bàn tay, sau khi trải qua loại chuyện như thế này, dưới sự đả kích cực lớn này đã sa vào trầm cảm rồi.
Bệnh trầm cảm, đây là danh từ mà người hiện đại không hề xa lạ.
Nguyệt Lộ đã biểu hiện ra rất rõ ràng những khuynh hướng của bệnh trầm cảm.
Nếu như cứ để mặc nó phát triển, rất có khả năng sẽ phát triển thành bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
“Nguyệt Lộ, ngươi cảm thấy đau khổ, buồn bã, muốn chết, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi bị bệnh rồi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ngươi có thể tìm đến ta, chứng tỏ ngươi vẫn muốn sống tiếp. Ta sẽ cố hết sức giúp ngươi bước ra khỏi vũng bùn.
“Đến đây, nói cho ta biết, ngươi có hứng thú với cái gì? Ta nghe nói võ công của ngươi không tồi, nếu không người tiếp tục luyện võ đi, hay là đánh đàn, vẽ tranh cũng được.”
“Không được đâu. Nguyệt Lộ ôm lấy mặt: “Cho dù ta có nhắm mắt hay mở mắt đều thấy chuyện xảy ra khi đó.
Trừ việc chết đi, ta không có cách nào khác cả” Tần Lam Nguyệt thờ dài một hơi.
Nàng nhìn đến căn phòng âm u, bèn đứng dậy đi tới cửa sổ rồi mở nó ra.
Nguyệt Lộ kinh hãi kêu lên, vội vàng dùng chăn che mình lại: “Đừng mở cửa sổ ra, đừng mà”
“Nguyệt Lộ, ngươi càng ở chỗ âm u thì sự âm u đó sẽ càng thừa dịp mà tiến vào.” Tần Lam Nguyệt nhìn tia sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu rọi đến bên giường.
“Để bản thân mình phơi nắng một chút, tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt hơn ít nhiều.” Nàng lấy những cành hoa héo rũ ở trong bình hoa ra, ra bên ngoài ngắt lấy vài cành hoa mai đang chớm nở, cầm lấy kéo cắt tỉa nó thành hình dáng đẹp mắt.
“Nguyệt Lộ, ngươi có thể nói cho ta biết nam nhân đó là ai không?” Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Hãy nói sự đau khổ ấy ra, đây cũng là một kiểu phơi nắng.
Nguyệt Lộ không trả lời.
Tần Lam Nguyệt cũng không thúc giục nàng ấy, cắt tỉa nốt những cành hoa mai còn lại, sau đó tìm một bình hoa khác nhỏ hơn rồi đặt nó ở trên khoảng trống ở đầu giường của nàng ấy.
“Ta hy vọng ngươi có thể là chính bản thân mình, hãy tiếp tục sống thật tốt.” Tần Lam Nguyệt nói tiếp: “Nhưng nếu như người không thể vượt qua cửa ải này, không có cách nào nhổ bỏ cái gai trong lòng này đi thì cảm xúc trầm cảm sẽ ngày càng nặng thêm.
“Nguyệt Lộ, muốn cởi chuông thì cần tìm người buộc chuông”