Chương 33
Từ hòn non bộ vòng qua có một con đường nhỏ, hai bên đường là đủ loại hoa mai đang nở rộ. Màu đỏ của hoa mai nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, như đóa hoa trôi lơ lửng trên tầng mây, đẹp không sao tả xiết.
Đây là lần đầu tiên Tần Lam Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Gió đã bắt đầu thổi, từng bông hoa mai đung đưa theo làn gió, bay lượn trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết, trông như tầng mây đang chuyển động.
“Có thể hái không?” Nàng nhướng cao hàng lông mày.
Nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, ý xấu lập tức biến mất.
Nàng chạy vào hoa viên, hương thơm động lòng người, từng bông hoa như mưa nhẹ nhàng rơi xuống, nàng hào hứng ngẩng đầu lên.
Lông mày y giật giật.
Nữ nhân này, mới lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ vừa nhìn thấy hoa mai tính tình đã thay đổi?
Y không khỏi nghĩ đến ngày hôm qua, lúc nàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sau khi nguy cơ đã giải trừ, cũng không quá giống ngày thường.
Nhiều người có hai mặt, họ dùng bộ mặt dối trá để đối mặt với mọi người, còn dáng vẻ chân thật nhất của bản thân thì lại đem dấu đi.
Còn hai mặt của Tần Lam Nguyệt đều không che dấu được.
“Này, có được hái hay không?” Tần Lam Nguyệt ngoài miệng thì hỏi, nhưng tay đã nhanh chóng ngắt một bông.
Đông Phương Lý vừa định nói không thể, đã thấy nàng ngắt một bông, y cũng lười nói lại.
Y quay người, nhìn về phía Cung Xuất Nguyệt.
Có tiếng hét chói tai truyền đến từ bên kia, sau đó là tiếng bước chân loạn xạ, âm thanh ồn ào của nhiều người.
“Quay về.” Y trầm mặt, nhớ tới những lời Tần Lam Nguyệt đã nói, trong Cung Xuất Nguyệt có mùi máu tươi, bên kia sợ là đã xảy ra chuyện.
Tần Lam Nguyệt thấy vậy, cũng mặc kệ chuyện hái hoa mai, vội vàng đi theo sau.
Bên ngoài Cung Xuất Nguyệt đứng đầy Cấm Vệ quân. Nơi đây bị bao vây cực kỳ chặt chẽ.
“Thất ca, huynh đã đến.” Một bé trai chạy tới, thần thần bí bí nói : “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Tần Lam Nguyệt cúi đầu nhìn, đây chính là đứa bé đã xin điểm tâm của nàng.
Nàng nhớ rõ, đứa nhỏ này là Thập Hoàng Tử, tuổi tuy nhỏ, nhưng đã được phong Vương, tên là Đông Phương Anh, hào là Thịnh Vương.
“Anh nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Đông Phương Lý hỏi.
“Cháu gái của Lư Dương Vương Gia, cũng chính là Nguyệt Lộ Quận Chúa bị hại trong Cung Xuất Nguyệt. Nghe nói là bị người cái gì cái gì đó, đệ nghe cũng không hiểu, nhưng nghe nói dáng vẻ rất thảm. Phụ hoàng rất tức giận, đã sai người phong tỏa hoàng cung, Lư Dương Vương Gia cũng đã đến, nếu hung thủ bị bắt có lẽ sẽ bị tra tấn rất thảm.” Đông Phương Anh nói.
“Cháu gái của Lư Dương?” Sắc mặt của Đông Phương Lý trầm xuống.
Lư Dương Vương là vị Vương Gia khác họ duy nhất, đã từng lập nhiều công lao hiển hách, trung thành với vương triều Đông Lục, lại được phụ hoàng tín nhiệm, trước mắt cũng là vị Vương Gia duy nhất cầm binh quyền trong tay.
Ông dũng mãnh thiện chiến, mỗi lần cầm quân đánh trận hầu như chưa từng thua lần nào, chiến công to lớn, ân oán rõ ràng, là một người trung trực, dũng cảm, trong triều lẫn dân gian đều rất có tiếng tăm.
Nhưng, một người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại cực kỳ yêu thương cưng chiều cháu gái mình, hận không thể đặt Nguyệt Lộ Quận Chúa trong lòng bàn tay mà thương yêu.
Cháu gái chính là mạng sống của Lư Dương Vương, là điểm mấu chốt của con người đầy táo bạo kia.
Điều này y tuyệt đối không nghĩ tới.
Y lạnh mặt nói vài câu với Cấm Vệ quân, Cấm Vệ quân chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn để y đi vào.
Tần Lam Nguyệt cũng muốn vào theo, nhưng lại bị Cấm Vệ quân ngăn lại.
“Ngươi với Thất ca đã làm gì?” Đông Phương Anh chắp hai tay sau lưng, như một ông cụ non mà hỏi nàng : “Nét mặt của hai người có gì đó không đúng, xiêm y trên người vừa bẩn vừa không chỉnh tề, có phải đã đi làm chuyện xấu hay không?”
“Chuyện của người lớn, ngươi hỏi ít thôi.” Tần Lam Nguyệt túm Đông Phương Anh qua một bên : “Này, ta hỏi ngươi, là ai phát hiện ra thi thể?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Đông Phương Anh ngẩng đầu lên.
“Ngươi muốn ăn điểm tâm không?” Tần Lam Nguyệt lấy ra một miếng điểm tâm : “Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi ăn.”