Chương 147
“Ngươi không nhớ sao?” Đông Phương Lý cười lạnh lùng: “Vị Đại quốc sư đã đặt tên cho ngươi, và là người duy nhất có thể ngồi ngang hàng với lão tổ tông trong Vương triều Đông Lục.”
Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
Tên của nàng là do gia gia đặt. Bởi vì cái tên này giống với chữ Lam Nguyệt trong binh khí của Quan Vũ Thanh Long Lam Nguyệt đao, vậy nên nàng còn có một biệt hiệu khác là Tần Nhị gia.
Trong ký ức của chủ nhân trước, hình như khi nàng được sinh ra, trời giáng xuống dị tượng, Đại quốc sư nhận định nàng có tướng mạo quý nhân của Nhật Giác Lam Nguyệt nên đặt tên nàng là Tần Lam Nguyệt.
Vị Thiên Linh đạo nhân thần thông quảng đại, nghe nói có thể biết được tương lai, cắt đứt vận rủi, không gì không thể. Ông ta giống như Gia Cát Lượng tái thế, trợ giúp hoàng đế khai quốc, mở rộng lãnh thổ và lập nên Vương triều Đông Lục, là nhân vật huyền thoại.
“Ngươi và Thiên Linh đạo nhân có duyên, hoàng thất ai ai cũng biết.” Đông Phương Lý nói: “Nếu có người hỏi tới thì có thể đẩy hết mọi chuyện lên người ông ta, không người nào dám tiếp tục truy hỏi, phụ hoàng cũng không ngoại lệ.
Tần Lam Nguyệt đã sáng tỏ.
Cũng không phải Đông Phương Lý muốn tra hỏi và trách cứ nàng, mà là giúp nàng tìm một lý do chính đáng. Nếu đẩy tất cả mọi chuyện lên người vị thần tiên đó thì những vật phẩm lạ xuất hiện đều là được vị thần tiên đó tặng cho, còn những điều không muốn nói thì nói là chỉ thị của vị thần tiên đó. Nhiều chuyện thần bí cũng đều có thể được giải thích một cách hoàn hảo.
“Cảm ơn ngươi.” Nàng thở phào nhẹ nhõm và cười nói: “Trước đây ta luôn nơm nớp lo sợ và do dự thiếu quyết đoán vì sợ sẽ gây ra phiền phức gì. Hôm nay coi như trời quang mây tạnh”
Đông Phương Lý hơi sững người khi nhìn thấy dáng tươi cười của nàng.
Lúc trước, khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như hoa của nàng, không hiểu sao trong lòng y luôn bế tắc.
Hôm nay lại nhìn thấy nụ cười của nàng, nhưng lại cảm thấy trong suốt, chẳng những không bế tắc mà còn có chút vui mừng?
Rõ ràng cũng là cười, nhưng cảm giác đưa đến cho y lại hoàn toàn khác. “Phụ hoàng hỏi người muốn bạn thưởng gì.” Y nhìn đi chỗ khác, thờ ơ nói. “Ban thưởng?”
“Ban thưởng người đã cứu sống Nguyệt Lộ quận chúa”
“Ta có thể tự chọn?” Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút: “Vậy, ta muốn một tấm kim bài miễn tử. “Kim bài miên tử”
“Đúng vậy, tính tình ta không tốt, lại không chịu thua thiệt, không chừng ngày nào đó sẽ phạm vào tội chết, cho nên cần một tấm kim bài miễn tử.” Tần Lam Nguyệt ngập ngừng hỏi: “ Phụ hoàng sẽ cho sao?”
“Không biết “
“Chắc sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?” Tần Lam Nguyệt nói: “Nếu đã để ta tự chọn, ta chọn rồi lại không giữ lời, mặt mũi phụ hoàng ngươi sẽ để đâu?”
Tấm kim bài này, nàng nhất định phải có được.
Trong hai ngày qua, nàng vẫn luôn vì Đông Phương Lý bị thương nặng mà suýt nữa thì quên mất Nguyệt Lộ quận chúa, nghe Đông Phương Lý nhắc đến, nàng mới nhớ đến nha đầu đáng thương đó: “Ngươi có biết nam nhân tư thông với Nguyệt Lộ là ai không
Đông Phương Lý lắc đầu. “Người đừng hòng gạt ta, Đông Phương Lý, ngươi đã điều tra ra được rồi có phải không?” Tần Lam Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt y: “Nói cho ta biết, là ai?
Đông Phương Lý liếc xéo nàng, ánh mắt lạnh như sương tuyết: “Ngươi cho rằng là ai?”
“Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử đều nằm trong số đó. Tần Lam Nguyệt nói.
Hai mắt Đông Phương Lý nhíu chặt: “Ỏ? Tại sao lại nói như vậy?”
“Ta cảm giác được một luồng sát khí cực mạnh ở trong Thiền điện, vị trí đó chỉ có ba người bọn họ.” Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay: “Luồng sát khí đó nhằm vào lão Thập”
“Lão Thập? Anh Nhi?”
Tần Lam Nguyệt gật đầu: “Lão Thập đã từng đưa người đi xem một thứ kỳ lạ nhưng khi vào đến phòng thì thứ đó lại biến mất, ta đoán thứ mà Lão Thập nhìn thấy rất có khả năng có liên quan đến việc Nguyệt Lộ bị hại.”
Bằng không, hung thủ không thể nào gấp rút diệt trừ Lão Thập như vậy, càng sẽ không lựa chọn ra tay vào lúc đó.
Tô Điểm Tình hù dọa Lão Thập, chắc chắn không chỉ vì Lão Thập đã chia rẽ nàng ta và Đông Phương Lý. Đây là một âm mưu lớn rắc rối và phức tạp.
Trong đáy mắt Đông Phương Lý thoảng qua một chút kinh ngạc, khỏe miệng y hiện lên một nụ cười nghiền ngầm: “Bổn vương cảnh cáo ngươi, chuyện không có chứng cứ thì chớ có nói lung tung, nếu không sẽ bị cần ngược lại.”