Chương 80
Sắc mặt Đỗ Khứ rất phức tạp.
Vương Gia ghét nhất là nữ nhân tới gần, trước hôm nay, phòng này cũng không cho nữ nhân tiến vào.
Mà tối nay, Tần Lam Nguyệt không chỉ xông vào phòng mà còn cởi xiêm y của Vương Gia, sờ chỗ tuyệt đại bộ phận trên người Vương Gia nữa.
Nếu chuyện này bị Vương Gia phát hiện ra, hắn sẽ giết người mất
Tần Lam Nguyệt không biết Đỗ Khứ đang tính toán gì trong lòng.
Dưới ảnh nền yếu ớt màu cam, nàng cẩn thận quan sát phản ứng của Đông Phương Lý, đồng thời hạ nhiệt độ theo cách vật lý, đâm kim châm bạc vào vài đại huyệt của hãn.
Đối với loại sốt cao này, tác dụng hạ nhiệt độ vật lý không quá lớn, cần phải dùng thuốc.
Năng lấy tất cả các loại thuốc đang có ra.
Thuốc hạ sốt đã sử dụng từ trước, chỉ còn lại có một Ibuprofen, một hộp Nimesulide, chắc cũng đủ dùng.
“Đỗ Khử, lấy một chén nước ấm tới đây.” Tần Lam Nguyệt đỡ Đông Phương Lý dậy, nghĩ như thế nào cũng nên cho hàn uống Ibuprofen dạng con nhộng
Ibuprofen viên con nhộng là hoàn thích, không thể bẻ viên con nhộng ra, nếu tùy tiện bẻ ra dùng sẽ kích thích khá lớn tới dạ dày, cực kỳ có khả năng xảy ra một loạt các phản ứng xấu.
Hiện giờ Đông Phương Lý quá suy yếu, không được mạo hiểm.
Nàng để viên con nhộng vào trong miệng hắn rồi rót nước vào.
Vì sốt cao, Đông Phương Lý đã không thể ý thức được việc nuốt, nước chảy xuống theo khóe miệng.
Tần Lam Nguyệt có chút sốt ruột, vội đặt hắn nằm ngang xuống, uống một ngụm nước rồi cúi người tiến đến. Đỗ Khứ nhìn động tác của nàng thì trừng to mắt, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng. Cái động tác kia, Vương phi là phải dùng miệng giúp
Vương Gia mớm thuốc sao? “Nương nương, mong người không cần nhân lúc cháy nhà mà đi hội của đâu.” Hắn xoay người, giọng nói đầy gấp gáp.
Tần Lam Nguyệt làm bộ không nghe thấy.
Nàng hơi nâng đầu Đông Phương Lý lên một chút, truyền nước vào trong miệng hắn, dùng phương pháp hỗ hấp nhân tạo oxi cho hắn, chờ viên con nhộng vượt qua hai vị trí hẹp nhất trong cổ họng mới dừng lại.
“Vương phi, xin tự trọng.” Sắc mặt Đỗ Khứ rất tệ: “Nếu chuyện này mà bị Vương Gia biết.“
“Ta không nói, ngươi nói à?” Tần Lam Nguyệt trợn mắt trắng: “Bây giờ hắn nuốt rất khó khăn, người phụ trách trong cổ họng hẳn à? Với cả ngươi không nói, ta không nói, sao Đông Phương Lý biết?”
Nàng dừng một chút, cười như không cười: “Đỗ khứ, vừa rồi người cho Đông Phương Lý uống thảo dược như thế nào?”
Đỗ Khứ nhíu mày: “Đương nhiên là dùng cái muỗng.
“Hắn uống được sao?”.
“Thật là cổ hủ còn vụng về.” Tần Lam Nguyệt hạ giọng nói: “Nấu chén thuốc vừa rồi một ít đi, muốn chữa khỏi bệnh hắn thì ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy”
Sử dụng thảo dược kết hợp với thuốc tây sẽ mang đến hiệu quả không ngờ được. Sắc mặt Đỗ Khứ đen nhánh, phản bác không được nên đành phân phó người đi nấu thuốc.
Tần Lam Nguyệt tới lui thay đổi khăn lông, lẳng lặng chờ đợi Ibuprofen có tác dụng.
Nửa giờ sau, thuốc có tác dụng, độ nóng thân thể hắn giảm xuống một ít.
“Có hiệu quả.” Nàng nói: “Thứ thuốc này khá chậm, hẳn là có thể duy trì được một thời gian ngắn.
Đỗ Khứ xem xét trán Đông Phương Lý, đúng thật là độ nóng đã giảm xuống rất nhiều.
“Cổ tay của hắn không bị nhiễm trùng, có một nguyên nhân khác làm hắn phát sốt.” Tần Lam Nguyệt phóng khăn mặt nóng vào nước lạnh và vắt khô, trong phòng vang vọng tiếng nước xôn xao.
“Trước đó Đông Phương Lý có từng bị thương chưa?
Đỗ Khứ sửng sốt: “Một tháng trước, Vương Gia không cẩn thận bị trúng một mũi tên, miệng vết thương kia đã lành lại từ lâu. Ngoại trừ một mũi tên kia, còn lại là bệnh cũ ở đầu thôi.
“Vị trí.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Vị trí gì?”