Chương 156
Tần Lam Nguyệt đứng ở ngoài cửa, nhìn về hướng Hương Thảo Các, hít sâu một hơi.
Cứ tưởng Công chúa Mục Dã đến, chẳng qua là muội muội đến nhà ca ca chơi đùa, không có vấn đề gì, cùng lắm là sẽ nghịch ngợm phá phách một chút, nàng cũng sẽ không để ở trong lòng.
Chỉ vì không để ở trong lòng nên đã tạo ra sai lầm lớn.
Tưởng tượng đến Lục Bảo và Cái đuôi nhỏ có thể đã chết, nàng đã muốn nổ tung rồi.
Nhưng, lý trí nói với nàng rằng, càng ở thời điểm này, nàng càng phải giữ bình tĩnh.
Một khi con người đã bị cảm xúc khống chế thì sẽ gặp thất bại. Nàng yên lặng thật lâu mới khiến cho tâm tình yên ổn lại.
Công chúa Mục Dã có thể đánh Bạch Mai không sợ trời không sợ đất thành như vậy chứng minh võ công của nàng ta cao hơn Bạch Mai.
Nghĩ đến những gì Đỗ Khứ đã từng nói, người của Bắc Lục đều là cao thủ, không thể coi thường.
Từ sau khi Công chúa Mục Dã tới đây, bốn phía cũng trở nên sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào, sạch sẽ gần như biến thái, chứng minh nàng ta mắc chứng nghiện sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, nghiện sạch sẽ không tính là ưu điểm, nhưng chắc chắn là nhược điểm chết người của nàng ta.
Tần Lam Nguyệt tìm kiếm những tin tức mà mình biết, tìm kiếm giải pháp có thể nhanh chiến thắng nhất.
Trước tiên nàng uống một viên thuốc an thần.
Thuốc an thần chỉ dùng để khắc phục chứng sợ máu tươi.
Nếu như xông vào chỗ ở của Công chúa Mục Dã, chắc chắn sẽ nhìn thấy máu, nàng không thể sợ hãi, càng không thể nhìn thấy máu thì khó chịu run rẩy.
Dao con, kim gây tê, thuốc độc cũng đã có thể sử dụng ngay bây giờ Tần Lam Nguyệt kiểm kê những gì mình đang có trước mắt, sau khi đã lập ra kế hoạch tốt nhất, nàng xoay người đi tới chuồng ngựa gần đó.
Nàng muốn lựa chọn một con ngựa vừa mạnh mẽ vừa hung dữ.
Vừa mới vào chuồng ngựa, những con ngựa trở nên nóng nảy đứng lên, nàng đến càng gần, con ngựa càng thêm nóng nảy.
“Vương phi nương nương.” Trên trán lão Vương nuôi ngựa toát ra mồ hôi lạnh: “Xin cẩn thận.
“Ta cần một con ngựa mạnh mẽ hung dữ. Tân Lam Nguyệt nói: “Ngươi có thể giúp ta chọn một con được không?”
“Nếu người chưa từng cưỡi ngựa, ta khuyên người nên bắt đầu từ con ngựa nhỏ ngoan ngoãn để bồi dưỡng tình cảm, nếu tùy tiên tiếp xúc với con ngựa mạnh mẽ nhưng tính tình kém thì sẽ có nguy hiểm.” Lão Vương nói.
Tần Lam Nguyệt tiếp tục đi vào bên trong, ánh mắt rơi vào trên người của một con ngựa với bộ lông rực rỡ và thân hình to lớn: “Ta muốn con này.”
Trán của lão Vương co giật, Vương phi nương nương không nghe hiểu lời ông ta nói hay sao vậy?
Con ngựa này là con ngựa mạnh mẽ hung dữ nhất trong chuồng, chỉ nghe lời của Vương gia, ngay cả ông ta cũng không dám lại quá gần.
“Vương phi nương nương, con ngựa này không thích gần gũi người, người xem.”
“Làm sao có thể thuần hóa nó trong thời gian ngắn. Tần Lam Nguyệt ngắt lời nói của ông ta: “Hoặc là, bình thường các ngươi làm như thế nào để thuần hóa ngựa? Đừng nói nhảm, trực tiếp trả lời câu hỏi của ta đi.”
“Bẩm nương nương, cái mũi của ngựa rất nhạy bén, chúng nó có thể phân biệt người và đồng loại bằng cách vỗ cánh mũi, vì vậy, chúng ta thường để chúng làm quen với mùi vị trước, chờ sau khi chúng nó nhớ kỹ mùi vị, lại từ từ thuần hóa nó sau.” Lão Vương nói.
“Không còn kịp rồi.” Tần Lam Nguyệt nhỏ giọng nói: “Cầm yên ngựa tới đây.” Nàng để lão Vương để yên ngựa lên trên đầu con ngựa, lấy một ít nước miếng, chịu đựng buồn nôn mà xoa ở trên người.
Sau khi con ngựa kia ngửi được mùi vị quen thuộc, đúng là nó yên tĩnh hơn nhiều.
Tân Lam Nguyệt thử đất nó ra, vừa mới tới gần, con ngựa Thất Liệt kia đột nhiên ngửa mặt lên trời rồng to, bốn vỏ đạp phía sau, rất hung dữ “Có cả rốt không?” Nàng nhìn về phía lão Vương.
“Có”
Ngựa thích nhất cà rốt, trong chuồng ngựa để lại rất nhiều, lão Vương đã mang một giỏ đến.
Tần Lam Nguyệt kiên nhẫn cầm cà rốt đút cho con ngựa Thất Liệt, thử gần gũi với nó.
Sau khi ngựa Thất Liệt ăn vài củ cà rốt, rốt cuộc nó cũng buông lỏng cảnh giác, cọ đầu lại, muốn nhiều hơn nữa.
Nàng tiện thể đặt một ít vào trong túi của mình, để cho ngựa Thất Liệt thả lỏng cảnh giác, tháo dây thừng, dắt nó đi một vài bước, đút cho nó một củ cà rốt.
Lúc nãy con ngựa còn vô cùng hung dữ, giờ bị cà rốt thu hút sự chú ý, nó ngoan ngoãn đi tới phía trước.